HOANG DÃ - Trang 79

Chương 13

Từ ngữ không thoát ra khỏi cổ họng anh.
Roger nằm trên nệm cố gắng lấy lại giọng. Nếu anh nói nhanh, những

âm thanh đó nghe nhỏ xíu lộn lạo, giống như tiếng bọt nước sủi trên trên
đá. Nếu anh nói chậm, từ ngữ nghe xé ra, vừa khào khào vừa kèn kẹt chẳng
giống từ ngữ chút nào. Dù cho anh có thể cảm thấy được lời nói đang chấn
động trong lồng ngực và đằng sau lưng.

Anh đấm nắm tay xuống sàn đất nện, và nhắm mắt lại chặt đến phát đau.

Tai anh rung lên với cảm giác giận dữ; nó chạy xuyên thấu qua người anh
đến mức dường như nó thâm nhập vào trong huyết quản của anh.

Anh nằm trong căn lều này, một thằng què không thể cất tiếng nói, chỉ có

thể cà nhắc mà không bước đi nổi. Anh luôn luôn tin rằng mình có thể xử
lý bất cứ kẻ thù nào, vì anh đã làm được thế trong các cuộc đấu thương và
trên chiến trường. Anh luôn trang bị sự kiêu ngạo cần thiết để làm một hiệp
sĩ, vì đàn ông sống sót qua cuộc chiến có lòng tin tuyệt đối, ở sâu trong
lòng, rằng họ là bất khả chiến bại.

Anh không phải kẻ bất khả chiến bại. Sư thật ấy đến với anh nhanh

chóng và chẳng hề dễ dàng, như miếng đắng anh buộc phải nuốt vì nó có vị
độc nhất mà bất cứ người đàn ông kiêu hãnh nào cũng ghét cay ghét đắng:
vị hèn nhát.

Vậy là anh nằm đó trong một lúc, lòng tự tin của anh lay động, đầu óc

anh ngập tràn cảm giác tự khinh bỉ và nuối tiếc. Cảm giác bị đánh bại. Nó
bắt đầu từ những rạn nứt bên trong lòng kiêu hãnh của anh và nhanh chóng
di chuyển chiếm cứ lấy khối óc và con tim anh. Nó châm chích vào da thịt
anh và khiến anh run lên vì xấu hổ và giận dữ. Nó làm mắt anh cháy bùng
lên nhục nhã và dường như rút cạn mọi sinh lực trong anh.

Một người đàn ông như anh hiển nhiên là không cảm xúc. Tự hào và

mạnh mẽ. Là chiến binh. Người đàn ông phải là như thế.

Lúc ấy cô đi vào trong lều, giữa ngay giây phút tệ hại nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.