Tiết Tĩnh Xu thấy hắn không nói lời nào liền hỏi: "Ngươi buồn ngủ rồi
đúng không?"
Hoàng thượng lắc đầu: "Chưa buồn ngủ."
Tiết Tĩnh Xu nhụt chí: "Sao lại thế, ngươi không thấy mệt à?"
Hoàng thượng biết nàng chỉ thuận miệng hỏi chứ không hẳn muốn biết
đáp án nhưng vẫn đáp lại: "Ta quen rồi."
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày, không biết vì sao việc này cũng có thể thành
thói quen.
Hoàng thượng nghĩ, nếu bây giờ nàng tỉnh táo thì có hỏi hắn vì sao
không?
Tính tình nàng cẩn thận như vậy có lẽ sẽ không hỏi.
Hắn ôm nàng trầm mặc một lúc, xốc màn lên, phân phó người bên
ngoài: "Đức Lộc, bưng canh giải rượu đến đây."
Bên ngoài lập tức có tiếng đáp lại, Đức công công tự tay bưng bát
canh táo chua cát hoa đến.
Hoàng thượng ôm Tiết Tĩnh Xu ngồi xuống.
Đức công công cúi đầu dâng canh lên, không dám nhìn nhiều nhưng
âm thanh vẫn vang vọng bên tai.
"Ta chưa muốn ngủ, không muốn ăn khuya."
"Đây không phải bữa khuya, đây là canh giải rượu."
"Cũng không muốn uống... Không uống có được không?"
"Nàng uống rượu say, nếu giờ không uống ngày mai sẽ đau đầu."