HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 196

chu toàn ăn ở và chuẩn bị kế hoạch chờ tăng viện kết hợp dẹp loạn Tây
Sơn. Tấn công tới đâu xóa sạch núi rừng tới đó, không để lại dấu vết nào
cả!”.

Rời khỏi điện báo, con óc cứ van van một quyết định khó bề thực

hiên, Tuyên lắc đầu nhắc lại:

-Trước kia vì quá chủ quan khinh địch, ta đã đưa mấy đại quân đâm

đầu vào hỏa hoạn, chuốc lấy thất bại nặng nề. Sau đó, vì muốn hiểu thực
lực của đối phương nên đã đào tạo thám tử liên tục đưa đi mà không thấy
trở về, ta làm sao biết được trên khoảng trời riêng biệt ấy đang ẩn chứa
những gì? Nếu liều lĩnh thực hiện chỉ dụ của Quốc phó, e rằng lần này thất
bại còn nặng nề hơn, vì chúng đã có một thời gian dài chuẩn bị.

Võ quan nóng vội, thuyết luôn một tràng:

-Thân làm tướng thì phải giữ nước! Mất nước, cả sinh mạng cũng

không còn giữ được, chứ đừng nói chi đến của tiền và người thân? Nếu
không dẹp nổi loạn Tây Sơn, thì ngược lại chúng sẽ dẹp ta. Đó là quy luật
tất yếu của chiến tranh, chứ không thể có sự song song tồn tại cùng một lúc
hai triều đình trong khoảng trời nho nhỏ như thế này. Biết đâu thám tử của
ta miệng nói trung thành tuyệt đối với triều Nguyễn, nhưng khi gặp Tây
Sơn lại thiện chỉ hơn sao? Không sai bảo nữa mà chính ta phải tới đó cho
tường hư thực!

Nghe càng hãi hơn, tóc gáy của Tuyên dựng theo ý nghĩ: Đúng là điếc

thì đâu có sợ tiếng gươm khua! Một đại quan cònquá trẻ, vừa chiến thắng
một đạo binh xoàng, chưa dấn thân vào chiến trường ấy thì chỉ có bốc thôi,
trấn thủ cũng ngông ngang luận lại:

-Xưa nay người ta có thể thí quân, chứ chẳng ai thí tướng bao giờ?

Võ quan tròn con mắt trước lời lẽ nghe chẳng xuôi tai, vì giữa sự mạo

hiểm gan góc để biết người, hiểu ta với cái từ “thí” nghĩa của nó không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.