HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 218

như thế sẽ khó đo lường về sau. Lần này cử quân tăng viện, Quốc phó còn
kèm theo quyết định: “Phải xóa sạch núi rừng cao nguyên”. Đó là một việc
làm trời nghiêng đất lở đâu dễ thực hiện. Cuối cùng, cả cuộc họp đều thống
nhất ý kiến: “Cứ để quân của triều đình thử đọ sức với cao nguyên, còn ta
chỉ hỗ trợ khi có yêu cầu!”.

Tan hợp mỗi người tự chọn cho mình một lối về, chưa tìm ra phương

hướng cụ thể làm cho trong Tuyên mỗi lúc càng hoang mang theo ý nghĩ:
Lần này, nếu không dẹp được loạn Tây Sơn thì ngược lại chúng sẽ dẹp ta,
chứ chẳng chơi đối vớitay Hồ Thơm tuy còn nhỏ tuổi mà tiệm ẩn chất
ngoan cường ấy…Đột nhiên, một tên lính tất tả chạy vào quỳ trước mặt cấp
báo:

-Bẩm quan lớn! Từ trên miền triền núi, loạn Tây Sơn tràn xuống như

nước lũ cuốn về xuôi. Quân triều đình án ngữ vùng giáp ranh rừng núi phải
thất thủ thu về!

Đang đăm chiêu trong vô vàn ý nghĩ, Tuyên hoảng hốt đứng lên thả

những câu hỏi ngẩn ngơ: “Sao? Sao?” rồi nhanh nhẹn nổi trống lệnh bố
phòng. Cả thảy đều rút vào thành, chọn vị trí cố định đợi lệnh. Mặc cho, tàn
quân tăng viện rút khỏi vùng giáp ranh rừng núi, lao nhao như rắn không
đầu. Màn đêm buông phủ, chúng rút vào đồn cố thủ, bảo vệ lẫn nhau.

-Bẩm quan lớn…

Lại cấp báo đang ngồi, trấn thủ nóng vội đứng phắt dậy cho phép:

-Cứ nói!

-Quân phiến loạn dừng lại ở Hoành Sơn nhưng trống chiêng vẫn thúc

vang động, hẳn là đang lần lượt chiếm cứ các hương xã của ta?

-Nhân dân có tị nạn về phía ta không?- Quan hỏi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.