HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 220

Võ quan đã hiểu, không chờ trấn thủ dứt lời, nóng vội xen ngang,

thuyết luôn một tràng:

-Mục đích của ta lần này là tìm diệt tận gốc bọn giặc cỏ,chứ không

phải đem đồng bằng đổi lấy cao nguyên. Bây giờ, chúng tự nguyện đâm
đầu vào hỏa hoạn, thì khỏi phải tốn công leo trèo tìm kiếm. Theo báo cáo
của quan trân thủ thì loạn Tây Sơn chỉ đếm trên đầu ngón tay, chứ đâu phải
thần thánh mà biến hóa vô song. Nhưng sao tư tưởng của quan lại mâu
thuẫn với hành động, đúng là một bộ óc đáng nghi ngờ? Thực tế ta huy
động lực lượng kết hợp dư vài chục vạn binh hùng, tiến công vào một vùng
đất nhỏ, dẫu con kiến cũng khóbề tẩu thoát huống nữa là con người. Chúng
ẩn náo vaò đâu mà khó đo lường đây? Ta cứ tập trung mũi nhọn tấn công
tới đâu xử trí tới đó, quyết không chừa một tấc đất bỏ hoang!

Tuyên vẫn không tránh khỏi băn khoăn về tên đầu đảng Hồ Thơm.

Nơi cao nguyên thì rừng sâu núi thẳm, ta chẳng biết đâu mà lần. Còn xuôi
về trung nguyên chả lẽ sách lược cầm binh ẩn hiện khó đo lường ấy không
phát huy được sao? Trấn thủ phân vân:

-Nếu không bao vây cô lập dần để triệt hạ đối phương, mà tập trung

mũi nhọn tấn công, thì thuận đà chúng sẽ thọc hậu ta!

Võ quan luận lại:

-Ta đã hiểu mục tiêu cố định của chúng đâu mà bao vây? Và nếu loạn

Tây Sơn làm được đều đó, hẳn đã không để cho ngài yên vị một cơ ngơi lâu
dài những hai năm qua. Ngược lại, ta có bỏ trống phòng thủ đâu mà sợ thọc
hậu chứ chẳng không.

Gắn vào quan trấn thủ bằng cái nhìn cẳng mấy nể nan, giọng võ quan

pha lẫn chất hài hước nói tiếp:

-Nếu phòng thủ còn mỏng thì tăng viện đợt đầu, ngài cứ điều động

sung vào các phủ huyện canh phòng cẩn mật. Còn đại binh hùng, chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.