HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 334

ngồi bên tả. Nãy giờ ngồi nghe hai người đối đáp, Nguyễn Huệ cũng đang
hình thành trong tư duy một ý nghĩ: Thời buổi này hiếm chi kẻ cơ hội. Cơ
hội mà được trang bị bằng khoa bảng nữa thì đổi màu nhanh như con tắc
kè, khó bề phân biệt giả chơn. Nhưng người biết sử dụng, thì cái ranh mánh
ấy cũng góp một phần không nhỏ trong cuộc chiến đầy gay go quyết liệt và
phức tạp này. Rõ là cái nhìn của Nguyễn Huệ lúc bấy giờ khác hẳn với bảy
năm về trước khi đi dự đám cưới của Thọ Hương, cho nên vừa thấy hoàng
huynh chuyển cái nhìn sang mình thì góp lời ngay:

-Dẫu gì ông cống cũng đã đưa cả gia đình vợ con vào đây rồi, chả lẽ

lại để quày thuyền trở lại Bắc hà. Chưa kể từ trước đến nay, anh em Tây
Sơn vẫn lấy tinh thần nghĩa khí làm trọng, thì nay có lẽ nào hiền tài qui tụ
lại không thâu dụng?

Hữu Chỉnh nghe nhẹ nhõm trong lòng sửa lại chỗ ngồi chờ đợi. Vua

Thái Đức kỹ càng quay sang người em nữa đang ngồi bên hữu. Nguyễn Lữ
bao giờ cũng thế chỉ cười cười toàn quyền cho hai anh định sự. Nhà vua lại
nhìn thẳng trọng thần. Bệ hạ muốn mình tham kiến ư? Bùi Nhật khôn
ngoan đáp bằng một câu lung khởi:

-Xưa nay, Thánh thượng vẫn là người anh minh tự quyến mọi chuyện,

rồi lệnh cho chúng thần thực hiện mà?

Nhưng vua Thái Đức vẫn thận trọng với con người này và cần phải có

thời gian xem xét ý tình, liền kết luận:

-Được! Cứ xem như là ta đã hiểu nhau rồi, ông Cống yên lòng về công

quán nghỉ ngơi thư giãn chờ bổ dụng!

-Xin đa tạ long ân của Hoàng thượng!- Hữu Chỉnh đáp, rồi xin phép

cáo lui.

Ba anh em ngồi lại bàn về tình hình Nam kỳ đang phải đối đầu với tàn

quân Nguyễn khá căng thăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.