HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 347

Chưa xác định có nên chăng, đòan thuyền truy quét tàn quân Nguyễn

đã rời khởi đất liền, lướt sóng ra khơi. Đến gần quần đảo đã quen thuộc,
con thuyền chỉ huy có ẩn ý riêng, chậm lại rồi lách vào ngõ ngách làm
khách nhàn du trong lòng sông cổ tích đã không còn lạ nữa, mà tùy tùng cứ
phải ngẩn

ngơ ánh mặt trước phong cảnh đẹp đến mê hồn. Long nhượng Tướng

quân không hề để ý đến điều chi, chỉ đăm đăm có một bóng hình, điều
khiển con thuyền lướt tới mãi mà vẫn bặt do tăm cá. Đến thượng nguồn gần
bên rèm thác nước, mà tưởng chừng như đằng sau bức rèm ấy đang che
giấu một nét hoa, chủ tướng lệnh cho tùy tùng cùng xuống sông tắm nước
ngọt, gội dũa lớp bụi mờ đường xa.

Thị vệ đang thích thú với dòng nước mát, vẫn phải dứt khoát theo

tiếng lệnh giục giã lên bờ, thấy chủ tướng đã chui qua rèm thác nước.
Nhanh nhẹn trong chốc lát, tùy tùng cũng ôm áo giáp, mang cung kiếm
chạy vòng qua thác nước, theo kịp lúc cho người quân phục chỉnh tề, rồi
cùng tiến lên đồi cao.

Chưa kịp sưởi ánh nắng vàng, Nguyễn Huệ đảo mắt nhìn quanh và đã

phát hiện một nấm mồ bia đá dõi nhìn biển xanh, nhanh chân tiến đến gần,
dụi mắt mãi mà vẫn hiện ra dòng chữ thất kinh. Hai tay đặt lên bia mộ gục
đầu đứng lặng: có lẽ nào Phi Yến đã…Nghĩ ra thế, ánh mắt sợ hãi liền đảo
quanh như tìm kiến, chợt phát hiện cô ả từ xa đi tới, thấy có người thì
chựng lại, rồi quay mặt chạy trốn ư? Nguyễn Huệ vụt đuổi theo, hai tay lực
lưỡng nắm chắc hai bờ vai mềm mại giữ lại, kêu đúng tên:

-Kìa, Kim Liên! Ta là Nguyễn Huệ đã chậm bước rồi ư?

Ả vẫn âm thầm lặng lẽ đáp bằng một cái gật đầu, mà như đang lẩy

trách một điều chi, không nói được. Trong lòng nóng như lửa đốt, Nguyễn
Huệ giục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.