HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 445

HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG

Nguyễn Thu Hiền

www.dtv-ebook.com

Chương 17

Vua Chiêu Thống trốn thoát quân của Vũ Nhậm, chạy lên Kinh Bắc

hay tin Hữu Chỉnh bị bắt thì đầu óc quay cuồng, đất trời như sụp đổ hoàn
toàn trong mắt. Âm thầm tự trách lấy mình, làm vua mà những vệ tinh quây
xung quanh không phải là những tướng tài phò tá, thì khó bề giữ vững
giang sơn. Triều đại nhà Lê mất từ trong tay này ư? Chiêu Thống cảm thấy
mình xấu hổ với liệt tổ liệt tông, ngửa mặt lên trời kêu van; “Trời ơi! Hãy
chỉ cho con một con đường cứu nguy cơ nghiệp bao đời!”…Tiếng kêu mỗi
lúc càng tuyệt vọng, mà cả không gian đều im oắng, đất trời đâu có thấu,
quay về với thực tại dẫu có luyến tiếc Phò mà Lê triều cũng không còn dịp
nữa, vì đã nghe lời sàm tấu cuả Hữu Chỉnh, quay lưng trở mặt với Nguyễn
Huệ, mà nghe xấu hổ trong lòng! Giữa lúc đang băn khoăn trăn trở, thì ý
nghĩ về khối cô trung chưa hẳn đã triệt tiêu trong hàng dân sĩ ở Bắc hà còn
đang lẩn trốn đâu đây lại nổi lên, cần phải quy hợp họ lại để cùng tham
kiến.

Cắt dòng tư duy, Chiêu Thống quyết tâm làm kẻ phong trần, đi chiêu

mộ nhân tài khắp vùng Kinh Bắc, tập trung lực lượng đánh chiếm Hải
Dương làm cơ sở tiến dần từng bước, nhưng vừa ra quân đã bị Tây Sơn
đánh bại. Chiêu Thống chạy sang Nam Định, chiêu dụ được một số người
tiếp ứng vừa nổi lên ở Hoàng Giang cũng bị tiêu diệt. Trở về quê hương
Thanh Hóa cũng thế! Lại nghe tin Nguyễn Huệ thân chinh kéo quân thần
tốc tiến thẳng vào Thăng Long, chỉ trong chớp nhoáng Vũ Nhậm không kịp
trở tay đã bị bắt đem ra hành huyết, thì vô phương cầu viện ở trong nước.
Chiêu Thống trở lại Kinh Bắc, bàn với một số bề tôi tin cẩn chạy theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.