HOÀNG ĐÌNH - Trang 1075

Minh Vi lại như phát hoảng, vội rụt tay lại, tuy rằng bùa đã vào tay, mặt

lại đỏ đậm như máu.

- Ngươi... Sao có thể như vậy.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Trần Cảnh, rồi nhanh chóng cúi đầu, ngoại trừ

tiếng "ngươi" còn có chút rõ ràng, mấy tiếng phía sau đã không sao nghe
thấy được. Tới khi nàng ngẩng đầu lần nữa, thì Trần Cảnh sớm đã biến mất.

Nhìn thấy hạ nhân đứng yên xa gần xung quanh, nàng bỗng nổi giận, khẽ

quát một tiếng:

- Nhìn cái gì vậy, còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt các ngươi. Chuyện ngày

hôm nay, ai cũng không được phép nói ra.

Dứt lời, nàng chạy vội ra ngoài phủ, chỉ thấy trên đường người tới người

lui không ngừng, làm sao còn trông thấy bóng người mặc áo lam kia. Lúc
này nàng mới phát hiện mình căn bản không biết bất cứ tin tức gì về Trần
Cảnh. Nhìn nhìn bùa kiếm lấp loáng như nước đọng trên tay, lại nhìn con
đường phía trước, nàng đứng yên thật lâu rồi mới trở lại phủ. Qua chỗ Trần
Cảnh vẽ bùa kiếm vừa rồi, Minh Ngọc sớm đã đi mất...

Trong lòng nàng, Trần Cảnh giống như một cơn gió mát, không biết đến

từ đâu, không biết sắp đi đâu, không biết sẽ về đâu. Nàng quyết định đi hỏi
nãi nãi về Trần Cảnh, hoàn toàn quên chuyện quyển sách kia.

* * *

Hành trình tới Cố phủ lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn đối với Trần

Cảnh, nhất là việc Cố nãi nãi giao cho hắn "Hoàng Đình". Hắn không biết
"Hoàng Đình" là cái gì, lại chỉ có ba trang, hỏi Cố nãi nãi, bà nói khi lão
kiếm khách giao cho bà thì cũng chỉ có ba trang. Trần Cảnh cũng không
cho rằng bà đã xé xuống vài tờ, bởi nếu bà muốn làm như vậy, thì đã hoàn
toàn không cần trả lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.