HOÀNG ĐÌNH - Trang 1074

Không biết là Minh Vi bị hù sợ hay sao, nghe được Trần Cản nói phải

dùng máu, chỉ khẽ "a" một tiếng, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn. Trần Cảnh
mỉm cười, nắm tay nàng, lại để nàng xòe một ngón tay chạm tới vệt sáng
kia, tức thì có một giọt máu tươi dung hòa vào trong vệt sáng đó. Minh Vi
giống như không cảm giác được chút đau đớn nào, nàng chỉ hơi há miệng
kinh ngạc, nhìn bàn tay bị Trần Cảnh cầm lấy. Trần Cảnh cũng không có
lập tức buông ra, mà nâng tay nàng lên gần miệng, khẽ thổi một cái, vết
thương trên đầu ngón tay của Minh Vi lập tức biến mất. Thế nhưng lần này
Minh Vi lại như là bị kim đâm trúng, vội rụt tay về, đầu cũng cúi xuống,
không nhìn thấy sắc mặt của nàng thế nào, chỉ thấy từ lỗ tai đến bên mặt
đều đỏ bừng như áng mây chiều.

Trong lòng của Minh Vi sớm đã rối lên hết, đầu quanh quẩn mãi cảnh

tượng Trần Cảnh đưa ngón tay của nàng lên miệng thổi một hơi.

- Sao hắn dám làm thế chứ, ta có nên đi nói cho nãi nãi rằng hắn là người

khinh bạc như vậy không... Nhiều người thấy được như vậy, ta về sau làm
sao bây giờ, mắc cỡ chết người...

Minh Vi không ngừng nghĩ đủ thứ, lại quên việc Trần Cảnh tặng nàng

bùa kiếm.

- Minh Vi cô nương, Minh Vi cô nương...

- A...

Minh Vi giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Trần Cảnh

thì càng thêm bối rối.

- Đây là bùa kiếm, nếu gặp nguy hiểm, cứ tĩnh tâm ngưng thần nghĩ tới

nó là được.

Trần Cảnh nói xong, thấy nàng mãi vẫn không nói gì thì thầm than một

tiếng, lần nữa cầm tay nàng, đặt lên bùa kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.