HOÀNG ĐÌNH - Trang 1087

Trần Cảnh sải bước vào trong điện phủ, trước mắt không có bất kỳ biến

hóa nào. Đột nhiên Giang Lưu Vân lại mở mắt, giống như lão sớm đã ở đây
chờ Trần Cảnh tiến vào. Trần Cảnh đứng ở cửa, nhìn Giang Lưu Vân, mà
lão cũng nhìn Trần Cảnh, khóe miệng cười lạnh.

- Đệ tử Trần Cảnh, bái kiến Giang sư thúc.

Trần Cảnh nói, có điều miệng thì nói vậy nhưng ngay cả động tác cúi

người đều không có, cho dù là mí mắt cũng chẳng hề cụp xuống.

Giang Lưu Vân ngồi ngay ngắn, cười lạnh nói:

- Diệp Thanh Tuyết khi sư diệt tổ, giờ đến tiểu súc sinh nhà ngươi hóa ra

cũng vong ân bội nghĩa.

Trần Cảnh chỉ nhìn lão, cũng không nói lời nào. Giang Lưu Vân lại oán

độc nói:

- Cả đời sư huynh vô vi, nhưng sai lầm lớn nhất chính là mang Diệp

Thanh Tuyết về núi Thiên La và thu nhận vào trong môn.

(Vô vi: một khái niệm của Đạo giáo, nôm na là không làm những gì

không nên làm, không cần thiết làm, để mọi việc phát sinh tự nhiên trong
sự hòa hợp với Đạo)

- Không phải chưởng môn chết ở trên tay sư thúc sao?

Trần Cảnh đột nhiên nói. Hắn vốn nên kêu chưởng môn Thiên La môn

năm đó là sư phụ, nhưng bản thân hắn cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình
với vị sư phụ trên danh nghĩa, gặp còn chưa được mấy lần kia, bởi vì tất cả
pháp thuật của hắn đều do Diệp Thanh Tuyết dạy, trên danh nghĩa thay sư
phụ truyền nghệ cho đồ đệ. Cho nên, bề ngoài Trần Cảnh và Diệp Thanh
Tuyết là sư tỷ đệ, kỳ thực chính là thầy trò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.