HOÀNG ĐÌNH - Trang 119

Trần Cảnh ngẩng đầu lên nhìn trời, trăng đã lặn về phía tây, phương đông

dần hồng lên nhưng mặt đất vẫn chìm trong u ám và tịch mịch, lòng cảm
thấy hết sức nặng nề.

Hắn lặng lẽ đi về phía trước, chợt nghĩ tới một câu nói của lão kiếm

khách:

- Nếu muốn luyện kiếm thì cần phải kiên trì. Vô luận là kiên trì làm gì thì

vẫn phải kiên trì, dù cho thế nhân có cho đó là cố chấp...

Hắn cũng không biết mình đang làm gì nữa. Hắn muốn trừ hại cho người

trong thôn, song lại đem phiền toái đến cho bọn họ, thậm chí là tai họa.
Mới nghĩ vậy, từ phía xa đã có hai người đi tới, trong đó một người ăn vận
kiểu dân chài, người còn lại mặc đồ của thầy cúng.

Từ xa đã loáng thoáng nghe tiếng ngư dân nọ truyền tới:

- Ài, không biết là kẻ tu hành nơi núi nào, được chúng ta vớt dưới sông

lên vẫn không chịu đi, lại đòi đi gây sự với con cá tinh dưới sông kia. Biết
bao nhiêu vị đạo trưởng tiên sư muốn hàng phục nó mà có được đâu, có lần
nào mà không phải thôn Hà Tiền trấn Quân Lĩnh chúng ta là hứng chịu lửa
giận của nó...

- Năm năm trước, có một tu sĩ đến từ núi Hoa Nguyên, tự xưng pháp lực

cao cường, thần thông quảng đại. Nghe nói sông này có yêu nghiệt làm
loạn bèn tuyên bố muốn trừ yêu. Ai mà biết, đánh chưa được vài hiệp liền
đã bỏ chạy mất tăm. Sau đó, Lý Ngư tinh tức giận dâng nước nhấn chìm cả
thôn Hà Tiền ta, cuối cùng chúng ta phải hiến tế bốn hài tử mới được yên
ổn, ài...

- Ba năm trước cũng thế, có tu sĩ tự xưng đến từ dãy núi Mạc Nhi đi qua

đây, nói là dưới sông yêu khí nồng nặc, bèn thi triển pháp thuật đại chiến
với Lý Ngư tinh một ngày trời rồi bỏ đi. Chúng ta đã phải hiến tế sáu đứa
nhỏ mới khiến Lý Ngư tinh nguôi giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.