HOÀNG ĐÌNH - Trang 123

Tam cầm lục súc, gà, vịt, ngỗng, heo, bò, chó ở giữa sông vùng vẫy giãy

dụa, có lẽ chúng nó cũng cảm nhận được cái chết đang gần kề, con nào con
nấy gào rống thảm thiết.

Mà sau lưng bọn chúng là hai con người trầm mặc. Một già một trẻ, một

nam một nữ. Thiếu nữ khoảng chừng mười sáu mười bảy nọ thoáng quay
đầu nhìn lại, đôi mắt bình tĩnh cuối cùng đã xuất hiện nét quyến luyến với
cuộc sống, ánh mắt nàng lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc của hương
thân phụ lão rồi rơi vào miếu Hà Bá, sau đó nàng ngước đầu nhìn trời, trên
trời lúc này đang có mấy cánh chim bay lượn vòng vòng.

Nhiều năm về trước, khi chỉ là một đứa bé, nàng cũng đã từng nhìn thấy

những đứa nhỏ cùng lứa tuổi khác bị tế sống. Qua nhiều năm như vậy, thời
khắc đó cũng đã đến với nàng.

Nàng không biết lúc này mình có nên oán hận Trần Cảnh hay không, chỉ

đưa mắt nhìn trời mà thầm nhủ "Ta hi vọng kiếp sau sẽ là một con chim,
được tự do bay lượn trên bầu trời!"

Và nàng từ từ nhắm mắt...

Một dòng xoáy cực lớn xuất hiện trên mặt sông trước mặt hai người,

trong nháy mắt tam cầm lục súc đã bị nuốt chửng.

Ngay sau đó một cái đầu cá thật to ngoi lên mặt nước, hai mắt vàng rực

to như đèn lồng, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.

Yêu khí lập tức bao trùm khắp nơi, người đứng trên bờ cũng ngửi thấy

một mùi tanh tưởi theo gió tràn tới, cảm thấy hai vai nặng nề rồi xoạt một
tiếng quỳ sụp cả xuống đất.

Cá tinh há cái miệng to như hang núi, chỉ cần nó hút một phát, hai cha

con họ Nhan tức thì sẽ bị nuốt vào miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.