HOÀNG ĐÌNH - Trang 1238

của người sắp chết đuối hy vọng người ở trên bờ cứu mạng.

Trong lòng Trần Cảnh nổi lên từng trận gợn sóng. Đối với hắn, chuyện

khó tiếp thu nhất là không thể tự chủ được tính mạng, và không thể cầu xin
được ai cứu mạng.

Đang lúc hắn muốn nói chuyện, một luồng sáng đỏ bỗng chiếu ra từ

miếu Thành Hoàng ở trung tâm thành Bá Lăng. Luồng sáng chói mắt, tạo
thành một khoảng rực rỡ trong sương mù. Người trong thành Bá Lăng đầu
tiên là cả kinh, sau đó là mừng rỡ, không ai bảo ai mà cùng ngẩng đầu nhìn
lại. Chỉ thấy Thành Hoàng thành Chung Ly ngồi ở trên không miếu Thành
Hoàng chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, mà ánh sáng đỏ chính là từ cây
dây leo cao lên tận trời kia phát ra. Thế nhưng dây leo này lại đang mau
chóng bay vụt lên như trốn chạy. Đột nhiên, một cánh tay đen kịt thò ra
khỏi miếu Thành Hoàng, tóm lấy dây leo. Dây leo tỏa ra hào quang càng
mạnh thêm, điên cuồng muốn giãy ra, bay lên trời, nhưng không cách nào
thoát khỏi bàn tay đen kịt như của ma quỷ kia.

Trần Cảnh nhíu mày. Tại trong mắt mọi người, một luồng hào quang

màu trắng chói mắt phóng lên từ trước miếu Hà Bá. Người phản ứng nhanh
lập tức ngẩng đầu, nhìn lại về phía trên không miếu Thành Hoàng, chỉ thấy
luồng sáng trắng kia giống như một dải lụa trắng, quấn một vòng quanh cổ
tay của cánh tay đen kịt kia. Cánh tay kia lập tức tách đôi ra từ chỗ bị cuốn
lấy, phần từ cổ tay trở lên rơi lên mái ngói miếu Thành Hoàng, bốc ra khói
đen, còn cánh tay thì vội vàng rụt lại vào trong miếu. Luồng sáng trắng kia
chợt lóe lên trong hư không, hóa thành một người, thân mặc pháp bào màu
lam nhạt, hông đeo trường kiếm, trên người phảng phất có một tầng hào
quang màu xanh lan tỏa như sóng sông.

Hắn lẳng lặng hiện chân thân, đạp trên không, ngẩng đầu nhìn đoạn dây

leo đang nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.

-----oo0oo-----

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.