HOÀNG ĐÌNH - Trang 1265

- Ta đến xem thử.

Hư Linh trả lời. Trong mắt người khác, nàng thần bí mờ ảo, như một

đám khói mờ không thể nắm bắt được. Nhưng đối với Trần Cảnh, cảm giác
này chỉ phớt qua, nhạt hơn nhiều. Phần lớn người khác đều cho rằng Hư
Linh là thị linh của Trần Cảnh, nhưng hắn chưa từng nghĩ như vậy qua, chỉ
luôn đối xử với nàng như bằng hữu. Về phần trong lòng Hư Linh nghĩ thế
nào, hắn chưa từng nghĩ tới.

- Cô nhìn thấy gì?

- Ta nhìn thấy trời đất là bếp lò, chúng sinh là đồng, âm dương là than,

tạo hóa là người đốt lò.

Trần Cảnh mở mắt ra, nhìn chằm chằm Hư Linh. Rồi hắn nhịn không mà

thở dài:

- Chúng ta có thể thay đổi được gì không?

- Chúng ta không thể thay đổi được gì cả.

Hư Linh đáp lời.

Trần Cảnh trầm mặc một hồi. Chỉ cần chúng sinh còn tồn tại trong trời

đất này, cho dù có là thần hay là tiên, hoặc đã thành vong hồn hay oán linh,
thì đều không thể thoát khỏi cái câu chúng sinh là đồng kia được.

Mọi người trong thành đều ngẩng đầu nhìn, vừa làm việc vừa nhìn. Từ

trong mắt họ, hắn có thể nhìn thấy một loại ánh mắt gọi là hy vọng.

- Tuy rằng không thay đổi được gì, nhưng ta vẫn muốn làm, bởi vì ta là

hy vọng duy nhất của bọn họ. Mấy ngày nay, ta nhớ khi lão kiếm khách đưa
ta đi cùng, đã từng nói: "Có những lúc, không phải chúng ta sống vì bản
thân, mà nỗ lực là vì những ánh mắt đang chăm chú nhìn vào chúng ta."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.