HOÀNG ĐÌNH - Trang 1291

Chỉ là cửa sổ vẫn còn một bóng người như đang nằm hẳn lên trên bệ cửa,

cố gắng nhìn vào trong phòng. Sắc mặt Cố Minh Ngọc càng lúc càng kém,
ánh mắt như bị đám âm khí trong thành Bá Lăng này xâm nhiễm, dần trở
nên rét lạnh. Cố Minh Vi nhìn thần sắc của ca ca, không hiểu sao nàng lại
đột nhiên liên tưởng tới ánh mắt của đám ác quỷ kia, vừa sợ hãi vừa nghi
hoặc, vội lấy lá bùa kiếm trên người ra. Bùa kiếm này nhìn qua rất đơn
giản, không phải vàng, không phải lụa, không phải bạc, cũng không phải
ngọc, mà như một miếng băng mỏng mềm mại được một tầng sương mỏng
bao phủ. Qua tầng sương mỏng đó, có thể nhìn thấy trên tấm băng mỏng có
một thanh tiểu kiếm. Thân kiếm không có gì đặc biệt, nhưng chỉ liếc mắt đủ
khiến người ta cảm giác được, một khi tiểu kiếm này bay ra nhất định sẽ xé
rách cả trời, không người ngăn cản được.

Ít nhất, đây chính là cảm giác của Cố nãi nãi lúc này. Bà nhận lấy bùa

kiếm từ tay Cố Minh Vi, nói khẽ:

- Bùa này chỉ có một mình con dùng được. Nhất định Hà Bá gia đã dạy

con dùng thế nào rồi chứ?

Giọng nói của bà khẽ khàng hơn không ít, nhưng vẫn không có vẻ kinh

hoảng.

Cố Minh Vi nhớ lại lúc Trần Cảnh tặng nàng bùa kiếm này, hình như hắn

có nói gì đó. Chẳng qua nàng không thể nào nhớ ra, lúc đó đầu óc nàng hỗn
loạn, căn bản không nghe được gì cả.

- Con nghĩ lại thử xem, tĩnh tâm nhớ kỹ lại đi.

Cố nãi nãi khẽ nói.

Cố Minh Vi ngẩng đầu nhìn biểu hiện trên mặt Cố nãi nãi, chỉ muốn

quay đầu nhìn xem ngoài cửa sổ có gì. Nàng có thể cảm nhận được sau
lưng âm khí nặng nề. Cố nãi nãi lắc đầu, ngăn nàng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.