HOÀNG ĐÌNH - Trang 1488

cầm trong tay một thanh kiếm lấp lánh ánh trăng và một chiếc đèn xanh
xuất hiện. Theo sau nàng là mười cô gái khác.

Các nàng chỉ dừng lại trong hư không một chút, liền rơi cả trên mặt đất.

Cửa thành vẫn đóng chặt, các sư tỷ cùng vào thành đều còn sống đi ra,

nhưng lại thiếu Quảng Hàn cung chủ. Một màn oán linh vọt tới như thủy
triều vừa rồi giống như là ảo giác, nhưng Nhan Lạc Nương lại biết đó là
thật.

Sư phụ nói vốn thành này là có vào không có ra, nhất là sinh linh còn

sống càng không có khả năng từ trong thành này ra ngoài. Chỉ là thành này
đã bị hư hại, cho nên có thể thông qua vết nứt đầu tường để ra ngoài. Nhan
Lạc Nương nhìn thêm một lát, một câu cũng không nói, phảng phất muốn
ghi nhớ tòa thành này ở trong lòng.

Chợt có sư tỷ ở phía sau thúc giục, nói:

- Sư muội, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi.

Nhan Lạc Nương quỳ trên mặt đất, lạy ba lạy, trong lòng nghĩ: "Về sau

nhất định sẽ trở lại." Nàng cũng không nói gì thêm, đứng dậy bước đi.
Chiếc đèn trong tay nàng chiếu rọi một khoảng không gian âm u. Dưới ánh
đèn, lại nhìn thấy một hàng dấu chân, chính là dấu chân do các nàng từng
tạo thành khi đi tới. Lại đi về phía trước hồi lâu, không gian âm u xung
quanh ánh đèn bỗng biến đổi, xuất hiện làn sương màu vàng. Nhan Lạc
Nương đi đầu bước vào trong đó, các sư tỷ theo sát phía sau.

Đi dọc theo con đường toàn sương mù vàng ấy một hồi lâu, phía trước

đột nhiên xuất hiện một vách ngăn. Nhan Lạc Nương rút kiếm đâm ra, một
kiếm chìm vào trong đó, một luồng hào quang phóng ra, tựa như ánh nắng
xuyên qua khe cửa, chiếu sáng căn phòng tối tăm. Từng sư tỷ phía sau
Nhan Lạc Nương tiến lên, bước vào luồng sáng kia rồi biến mất. Nhan Lạc
Nương là người cuối cùng biến mất trong ánh sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.