HOÀNG ĐÌNH - Trang 1486

Nhan Lạc Nương gạt lệ trên khóe mắt, thầm nghĩ mình đã là Quảng Hàn

cung chủ, phải mang theo mọi người ra ngoài, đây là trách nhiệm. Nàng
không trả lời Nguyệt Hà, mà dùng hành động để biểu hiện. Nàng rút Quảng
Hàn kiếm trong tay ra, nhưng cũng không có cảnh tượng ánh trăng chói lòa
như khi Quảng Hàn cung chủ rút kiếm.

Chỉ thấy hai chữ Quảng Hàn như ánh trăng mờ được khắc trên thân

kiếm, cũng không tỏa ra hào quang gì đặc biệt. Nhan Lạc Nương đọc thầm
thần chú, chỉ trong chốc lát, trên thân Quảng Hàn Kiếm liền có hào quang
bùng lên như lửa. Trong đầu nàng đột nhiên biết phương hướng để rời khỏi,
phảng phất là kiếm kia nói cho nàng biết.

Lần đầu tiên nàng cảm nhận được Quảng Hàn kiếm thần kỳ.

Còn các đệ tử Quảng Hàn khác thì biết là Nhan Lạc Nương đã có được

pháp chú ngự Quảng Hàn kiếm.

Cầm kiếm trong tay, Nhan Lạc Nương đi thẳng về phía trước, các sư tỷ

theo sau.

Một đường mải miết đi.

Nhan Lạc Nương không biết mình có đi thành vòng tròn hay không, chỉ

biết mình cứ đi mãi vẫn không hết được thế giới bóng tối vô tận này. Cũng
may, trên một đường này mặc dù vẫn có nguy hiểm luôn rình rập, nhưng lại
không hề thật sự xuất hiện, như bị Quảng Hàn kiếm và đèn Lưu Ly Định
Hồn trong tay nàng hù dọa không dám đến gần vậy.

Lại đi một hồi lâu, trong mắt Nhan Lạc Nương đột nhiên xuất hiện một

vệt sáng mờ, nhưng rất bắt mắt trong bóng đêm. Nhan Lạc Nương vừa thấy
vệt sáng giống như vết nứt nằm giữa trời với đất này, trong lòng hiểu được
đây là đường ra ngoài. Nhưng không biết vì sao, nàng lại cảm thấy nguy
hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.