HOÀNG ĐÌNH - Trang 158

Trên hai cây cột đá của sơn đình có khắc hai dòng chữ thẳng đứng:

"Nhìn đi nhìn lại không biết chán - Chỉ có nơi đây núi Thúy Bình."

Thúy Bình vũ đình này được xây ở chỗ thẳng góc với đoạn đường, khi

Trần Cảnh đi tới trước đình thì tiếng bước chân cũng ngừng lại, bởi trong
đình này có một con hổ trắng đang ngủ gà ngủ gật. Nếu là con cọp bình
thường thì sao Trần Cảnh phải sợ, nhưng con hổ này Trần Cảnh khi chưa
nhìn thấy nó thì căn bản không phát hiện ra nó mà cũng không thể cảm ứng
được nó chút nào. Ngay cả bây giờ nhìn thấy nó cũng không thể cảm ứng
được nó, hắn vừa định dùng phép vọng thần nhìn nó thì hổ trắng đã tỉnh.

Hổ trắng dường như cũng đang ngơ ngác. Từ ánh mắt của nó, Trần Cảnh

có thể nhận ra là con hổ trắng này đã sớm khai thông linh trí. Hắn vừa
muốn mở miệng nói chuyện thì lại cảm nhận được sự tức giận trong ánh
mắt của nó.

Trần Cảnh còn đang giật mình, hổ trắng đã tung mình lên, cuồng phong

xuất hiện.

Trần Cảnh hoảng hốt, nhưng lại bị pháp lực từ trên người hổ trắng thổi

bay lên như một tấm chăn mà không có chút sức nào để chống cự. Hắn bay
lên như lá rụng trong gió, pháp lực yếu ớt trên người căn bản không ngăn
cản nổi. Người vẫn còn trên không trung mà cặp vuốt của hổ trắng kia đã
đặt lên hai vai hắn, miệng nó mở to như chậu máu bổ về phía cổ họng của
hắn.

- Chờ đã...

Pháp lực toàn thân Trần Cảnh bị áp chế, hắn chỉ còn cách há miệng hô

lớn.

"Rầm..." Trần Cảnh ngã mạnh xuống đất, ngửa mặt lên trời, hai chân hổ

trắng thì lại dẫm lên trước ngực hắn. Hắn chỉ cảm thấy mình như đang bị
một ngọn núi lớn đè xuống, không tài nào nhúc nhích nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.