HOÀNG ĐÌNH - Trang 1628

Khi hắn mở mắt ra, ảo giác về địa ngục trước mắt đã tiêu tán. Ánh trong

mắt hắn, trong lòng hắn là một dòng sông trải rộng từ chân núi Côn Lôn
đến sát tới cửa biển. Chẳng qua khoảng hơn trăm dặm ở nơi sát đầu nguồn
và cửa sông lại mờ ảo không rõ ràng, nhưng Trần Cảnh biết không lâu nữa
hắn sẽ biến toàn bộ dòng Kinh Hà này thành thần vực của mình.

Bên ngoài trăng sáng sao thưa, một bóng người từ tượng thần thoáng

hiện, Trần Cảnh xuất hiện trước miếu Hà Bá. Hồng đại hiệp đang cùng với
Lý Anh Ninh ngồi tu hành ở đó. Tuy Trần Cảnh đã vượt qua được kiếp nạn
Thần minh, nhưng âm thần hắn vẫn không ngưng thật được hơn. Hắn cũng
cảm giác được có lẽ phương pháp tu hành "Thần Du Tinh Không quyết"
không hợp với hắn, bởi vì thân thể hiện tại vẫn là tượng đá. Hắn cũng đã
sớm nghĩ đến việc tìm phương pháp khác, có lẽ thế gian này căn bản không
có được, mà nhất định phải tự tìm kiếm bên trong chính con người mình.

Hồng đại hiệp phát hiện Trần Cảnh, bèn cao hứng kêu lên:

- Hà Bá gia không sao cả, lão tôm con biết người sẽ không sao mà.

Trần Cảnh chỉ nhìn nó cười cười, tất nhiên không thể nhận ra dáng cười

của bóng dáng không ngưng thật kia. Hồng đại hiệp cũng không nhìn thấy,
nhưng nó vẫn chắc chắn là Hà Bá gia đang cười. Dường như nhận thấy ý
cười phảng phất trong gió, nó cũng không kìm được mà cười lớn. Tiếng
cười quái dị, trong mắt người phàm thì dáng tươi cười kia đầy hung ác dữ
tợn, nhưng Trần Cảnh vẫn biết đó là vui vẻ phát ra từ sâu nơi đáy lòng nó.

- Hà Bá gia, cô nàng kia đi rồi.

Hồng đại hiệp cao hứng nói.

- Ta biết.

- Có lẽ sau này không quay lại nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.