HOÀNG ĐÌNH - Trang 1630

Hồng đại hiệp có chút không rõ, bèn nghĩ thầm: "Cho dù có tâm làm việc

thiện hay vô tâm làm việc thiện thì đều là việc thiện cả mà. Đối với người
nhận được, thì đều là trợ giúp cả. Chỉ cần giúp được người cần được giúp
đỡ thì coi như đã làm việc thiện rồi, có liên quan gì tới vô tâm chứ?"

Nó đang nghĩ cho Trần Cảnh, nghĩ rằng phải tận lực giúp Trần Cảnh

hoàn thành ba triệu sáu trăm ngàn việc thiện kia. Nhưng nó không biết, kỳ
thật Trần Cảnh đã thoát khỏi ma chướng ẩn dấu sâu trong lòng, hoặc nói đã
dung nạp rồi.

Đối với Trần Cảnh mà nói, hắn lý giải chuyện làm việc thiện là một loại

tu hành bất hành(*), không thể là hành động có mục đích được. Mà thiện
tâm là từ đáy lòng, là tâm tính mà một vị thần nhất định phải có. Hoặc cũng
có thể nói mỗi sinh linh đều có loại tâm tính này.

Lý Anh Ninh cũng tỉnh lại, nó đến bên cạnh nhìn Trần Cảnh, rồi đột

nhiên nói:

- Hà Bá gia, gần đây con tu hành không thể tiến thêm được nữa, trong

lòng xao động, nhập định đả tọa rất gian nan.

Trần Cảnh nhìn Lý Anh Ninh nay đã trưởng thành, không khỏi nhớ tới

đứa nhỏ mười tuổi năm xưa vì một đêm không ngủ được mà thắp đèn đi tới
miếu Hà Bá, lòng hắn cảm thán. Lại thêm thế hệ trưởng thành nữa. Thế
gian này có gì vô tình hơn năm tháng đây!

Ý niệm này chợt lóe lên rồi lập tức biến mất trong lòng. Hắn nhìn Lý

Anh Ninh, thầm nghĩ: "Chính ta cũng phải lần mò tự tìm lấy cách thức tu
hành. E là nó cũng phải tự mình lĩnh ngộ ra cách thức tu hành riêng. Nếu
tâm cảnh không đủ, tĩnh tu chỉ khiến nó nảy sinh ý nghĩ xằng bậy mà thôi."
Vì vậy hắn bèn hỏi:

- Người đời sống trên thế gian này đều có mục đích, vì danh, hoặc vì lợi.

Ngươi thì vì cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.