HOÀNG ĐÌNH - Trang 1787

tượng trên lưng Hồng đại hiệp. Sương mù ngày càng dày đặc, ngày càng
nặng nề, rồi dần co rút lại, cuối cùng trở thành một ngôi miếu thần màu
xám. Miếu này không có tên, nhìn xuyên qua cửa miếu còn có thể thấy lờ
mờ một pho tượng đang đứng yên nơi đó.

Miếu này xuất hiện trên mặt nước, lại rất yên tĩnh.

Rồi Hồng đại hiệp đi ra khỏi miếu thần. Nó không nói gì, chỉ đứng trước

tòa miếu được sương mù ngưng kết thành nhìn quanh bốn phía. Sóng sông
dưới chân nó cuộn trào mãnh liệt, có một loại cảm giác như nó đạp lên trên
hết thảy sóng sông bốn phía, không để kẻ nào vào mắt.

Cho tới nay, mỗi khi đến nơi này nó đều rất cẩn thận, cực kỳ đề phòng,

thậm chí còn không dám lộ mình lên mặt nước. Tất cả là vì nó sợ bị thần
linh nơi thành trì hai bên bờ sông giết chết, như vậy ngay cả Hà Bá gia
cũng không thể cứu được mình. Thứ hai là nó cũng sợ gây thêm phiền toái
cho Hà Bá gia.

Lần này thì khác, tuy nó vẫn có lo lắng, có rất nhiều thần linh ở ba tòa

thành bên bờ sông, tùy tiện lấy ra một người cũng đều là dạng không dễ
trêu chọc tới. Nhưng nó vẫn làm ra cái tư thế không để bất kì vị thần nào
vào trong mắt.

Bởi vì nó biết mình phải làm như vậy. Lúc này sau lưng nó là Hà Bá gia,

nếu nó sợ hãi, thì chẳng phải Hà Bá gia sẽ bị đám thần linh này khinh
thường hay sao?

Trên tòa thành Kinh mặt Bắc của con sông, một người đột nhiên cười

lạnh nói:

- Một con Yêu còn chưa hóa hình cũng dám diễu võ dương oai. Thật nực

cười!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.