HOÀNG ĐÌNH - Trang 1880

Quy Uyên không nói gì, Hồng đại hiệp theo ý Trần Cảnh bò lên khỏi bờ

sông Kinh Hà. Một đường trèo đèo lội suối, tốc độ nó tuyệt đối không
chậm so với lúc ở trong dòng Kinh Hà. Dưới áp lực đè nặng, quả thật nó
tiến cảnh nhanh chóng.

Vượt qua hơn mười ngọn núi thì đã nhìn thấy trên đỉnh một ngọn núi

xanh phía xa xa có một người lặng yên đứng đó. Giữa trời đất này, đó chỉ là
một chấm đen nhỏ, cực kỳ nhỏ bé.

Nhưng nhãn lực của Trần Cảnh rất tốt. hắn có thể nhìn thấy được cả y

phục trên người nàng, vì mưa gió mài mòn mà sắp mục nát cả.

Tóc nàng rối tung, bay loạn trong gió. Trên lưng nàng vẫn là một thanh

kiếm màu trắng bạc dựng thẳng đứng. Chuôi kiếm chỉ lên trời, như tôn
thêm cảm giác cao ngất như tùng trên người nàng.

- Lạc Nương muội muội, Hà Bá gia tới thăm muội đây.

Từ phía xa, Hồng đại hiệp đã rống lớn, còn dùng tốc độ nhanh nhất vọt

qua.

Bên tai Nhan Lạc Nương nghe thấy mấy âm thanh văng vẳng này, trong

lòng không hiểu sao lại khẽ thắt lại. Bởi vì âm thanh quá mức xa xôi, lại
quá mức đột ngột nên nhất thời nàng còn chưa rõ là ở đâu truyền tới, cho
nên liên tục nhìn khắp ba phía núi non. Mãi mới phát hiện một con tôm đỏ
thẫm đang chở một pho tượng từ nơi xa đang thẳng hướng tới đây, chen tới
đẩy đám cây cối bên đường dạt ra hai bên.

- Lạc Nương muội muội, lão tôm ta tới thăm muội đây.

Âm thanh thô to mà chói tai của Hồng đại hiệp truyền tới, sống mũi của

Nhan Lạc Nương chợt cay xè, hai mắt không kìm nén được mà rơi xuống
hai hàng lệ. Nàng vội lau sạch đi, muốn lau khô, nhưng nước mắt lại rơi
nhiều hơn nữa, căn bản không cách nào ngăn dòng nước mắt chảy xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.