HOÀNG ĐÌNH - Trang 189

Trần Cảnh nhíu mày hỏi.

- Có, có. Con vốn là chỗ quen biết với Hà Bá Ác Long hạp kia. Trước

đây nó là một con rắn nước, từng chơi đánh khăng đánh kháo với con ở
Loạn Lưu pha. Không biết hên hên thế nào mà nó được Long Vương ban
thưởng cho một sắc phù, trở thành Hà Bá của Ác Long hạp. Về sau có lần
tới con đến Ác Long hạp tìm nó nhưng nó không thèm nhận con, hơn nữa
còn đuổi con ra ngoài. Vinh hoa phú quý rồi nên quên mất huynh đệ lúc
hoạn nạn.

Con tôm đỏ này đã khai linh trí từ trăm năm trước, chỉ là không gặp cơ

duyên gì cho nên không có tiến bộ gì nhiều, pháp lực còn thấp hơn con cá
chép tinh kia rất nhiều. Nhưng do sống lâu, nên cũng biết không ít chuyện,
lại giỏi về xem sắc mặt, cho nên nó lấy cho mình cái tên là Hồng đại hiệp.
Lúc Trần Cảnh nghe nó tự nhận mình Hồng đại hiệp thì ngẩn người, quan
sát kỹ càng trên dưới mới đồng ý với cái tên này. Tuy cảm thấy buồn cười
nhưng hắn cũng không bảo nó đổi tên.

Hai con mắt trố của Hồng đại hiệp đảo vòng vòng nhìn sắc mặt của Trần

Cảnh, thấy hắn như vẫn muốn nghe tiếp cho nên liền nói thêm:

- Loại Hà Bá như nó thì có tài cán gì có thể so với ngài. Ngài là người

cao thượng, thần thông quảng đại, chắc cũng không cần bao lâu nữa là
người ở hai bên bờ sông nhất định sẽ cung phụng tượng ngài, hương khói
ngày đêm không dứt.

Trần Cảnh cũng không chú tâm nghe thêm lời của Hồng đại hiệp mà

muốn cảm ứng động tĩnh ở đầu sông. Hắn nghe được tiếng niệm chú rất
quen thuộc. Tâm hắn tĩnh lại, thiên địa như cũng yên lặng theo, thần niệm
từ lưu vực sông truyền ra, một hình ảnh liền xuất hiện trong đầu hắn.

Trên sườn núi có một thác nước đổ thẳng xuống, đá ở hai bên nhọn hoắt

chĩa lên. Một người áo đen đứng ở trên thác nước lấy tay chỉ lên trời, lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.