HOÀNG ĐÌNH - Trang 1947

Trong lòng Nhan Lạc Nương cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài của

nàng. Thông thường, những người bề ngoài trầm lặng mà bình tĩnh thì nội
tâm đều sâu sắc. Nàng không nói nên lời cảm tạ, lại nhớ thật sâu trong
lòng, cuối cùng lắng đọng lại một dấu vết.

Ở trong lòng Nhan Lạc Nương, lúc mới vớt được Trần Cảnh từ sông lên,

nàng đối với hắn chỉ có tò mò. Về sau Trần Cảnh thành Hà Bá, nàng lại có
một chút kính sợ với hắn, nhưng lại không phải kiểu kính sợ như với các
thần linh khác, mà giống như là đối với một trưởng bối, tới bây giờ vẫn là
vừa kính sợ vừa muốn thân cận.

Hai người cứ vậy đứng tới khi dư âm của mặt trời hoàn toàn biến mất

trên mặt biển, bị sắc đêm bao phủ, cuối cùng bóng tối che lấp hoàn toàn.

- Cô mang theo môn nhân trở về đi.

Trần Cảnh nói.

- Nghe nói Tiểu Bạch Long bị vây ở trong giếng Tù Long.

Nhan Lạc Nương nói:

- Ta muốn cùng đi.

Tuy nàng không giao lưu nhiều với Tiểu Bạch Long, nhưng lại có ấn

tượng thật sâu với tiểu cô nương vô cùng thông minh, nhìn qua không có
một chút pháp lực gì cả.

- Cô còn phải chiếu cố môn nhân của mình. Bây giờ, cô là người đứng

đầu một cung.

Nhan Lạc Nương trầm mặc, Trần Cảnh tiếp tục nói:

- Biển khơi bao la này không giống với trời đất bên ngoài. Đối với chúng

ta, ở trong biển khơi giống như bị vây trong một thế giới bị phong ấn, khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.