HOÀNG ĐÌNH - Trang 1990

- Không sao, chỉ cần không bị nước biển che khuất tầm mắt của chúng ta

là được rồi.

Quy Uyên cười nói.

- Ha ha, nước biển? Nước biển gì? Đến, ta đưa các vị đến điện mừng thọ

của nghĩa phụ.

Chiêu Liệt nói xong, bèn dẫn đường đi về phía trước.

Tất nhiên Trần Cảnh và Quy Uyên không nói thêm chuyện này nữa, chỉ

hỏi:

- Không phải nói ngày mai mới là ngày đại thọ sao?

- Đó là ta nhớ sai. Chính xác là ngày hôm nay. Ta còn bị nghĩa phụ mắng

cho một trận đây này!

Chiêu Liệt có chút ảo não nói.

Gã vừa nói, vừa dẫn Trần Cảnh và Quy Uyên đi về phía một tòa phủ

điện, dọc đường đi còn nói ra vài chuyện bực mình. Cuối cùng cả bọn cũng
đến trước một cung điện cao lớn, phía trên cao có một tấm biển hiệu đề hai
chữ “Long vương”. Không ngoài dự liệu của Trần Cảnh, trong điện này có
rất nhiều người, nhìn sơ qua cũng đã có tới mấy trăm vị.

Trần Cảnh và Quy Uyên vừa tiến vào, mọi người lập tức nhìn chăm chú.

Còn Chiêu Liệt thì đang giới thiệu hai người bọn họ. Trần Cảnh và Quy
Uyên đều không phải là những kẻ ưa thích náo nhiệt, cũng không nói nhiều
lời, nên dù là ai cũng chỉ đáp lại một hai câu. Hơn nữa vẻ mặt tượng đá của
Trần Cảnh đặc biệt lạnh lùng, cho nên khoảng cách giữa hắn và mọi người
cũng lập tức trở nên xa cách. Mà mỗi người nơi này cũng đều đang thầm
đoán thực lực của hắn có tương xứng với danh tiếng hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.