HOÀNG ĐÌNH - Trang 2144

- Bất kể là gió bão hay gió nhẹ, thì mặt đất đều có biến đổi. Chẳng qua

một kiểu rõ ràng, còn một kiểu không hiện mà thôi.

Diệp Thanh Tuyết trả lời.

- Vậy thì đúng rồi, ngay cả gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến mặt đất

biến đổi, huống chi ác mộng kia ở trong lòng đệ lâu như vậy.

Trần Cảnh chậm rãi nói.

- Xem ra sư đệ thật sự đã khác trước kia rồi, ha ha. Đệ muốn nói gì sao

sư tỷ lại không biết, thế nhưng phải nhớ, bất luận mặt đất thay đổi thế nào,
thì nó luôn là nơi vạn vật sinh linh thai nghén sinh sôi, điểm này luôn luôn
không đổi.

Trần Cảnh trầm mặc. Diệp Thanh Tuyết vừa cười vừa nói:

- Không cần phải nghĩ nữa, không nên đâm sâu mãi vào một chuyện. Có

gì không rõ, tạm thời cứ để sang một bên, đặt nó ở một góc trong lòng, sau
cùng cũng sẽ có một ngày mọi khúc mắc đều được hòa tan. Nói chuyện của
sư đệ đi, có phiền toái gì, cứ nói với sư tỷ.

- Sư tỷ, đệ bị nhốt trong giếng Tù Long rồi.

Hắn rất muốn cười một cái, lại phát hiện trên mặt cứng ngắc. Dù rằng

đây là lần đầu tiên hắn có cái cảm giác cứng ngắc này, cũng nói rõ thân thể
tượng thần của hắn lại tiến gần hơn một bước tới hóa hình. Nhưng điều này
vẫn không thể làm hắn cao hứng. Nếu hắn bật cười được, cũng nhất định là
cười khổ.

- A, bị nhốt ở đó sao. Con hắc hủy kia còn ở đó không?

Diệp Thanh Tuyết mỉm cười hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.