HOÀNG ĐÌNH - Trang 2253

Đến lúc Trần Cảnh nhìn thấy Diệp Thanh Tuyết trong tòa Linh Lung bảo

tháp, nhìn thấy nàng bị ánh lửa bao trùm, tâm thần trở nên kích động, một
tiếng “Đi mau!” của Diệp Thanh Tuyết đã nháy mắt đưa hắn thoát khỏi ý
cảnh này. Hắn theo con bướm bay thẳng lên đám mây, ra khỏi Côn Lôn.

Tâm niệm Trần Cảnh chợt nhẹ nhàng, hắc hủy đã lao ra khỏi mắt Vô

Vưu. Chỉ thấy một con hắc hủy nương theo con sóng sông trong hư không
bơi về phía Trần Cảnh, chui vào miệng hắn rồi biến mất không còn thấy gì
nữa. Sau đó, Trát Lý Tây Huyết Liên lại từ trong cơ thể Vô Vưu lao ra,
mang theo một con sóng máu trở vào trong cơ thể Trần Cảnh.

“A…”

Vô Vưu thống khổ nổi giận gầm lên. Toàn bộ Côn Lôn như bị chấn

động, rồi chậm rãi nâng lên. Mắt trái gã nhắm lại, hõm sâu vào như không
còn nhãn cầu bên trong nữa. Còn mắt phải gã nhìn Trần Cảnh chằm chằm,
ánh mắt lạnh lẽo sáng rực. Trần Cảnh nhìn thẳng vào gã, hai tay ép xuống
bên dưới, như thể đang đè ngọn núi hạ xuống.

Từ ánh mắt Vô Vưu, Trần Cảnh như nghe thấy gã nói:

- Là ngươi, là ngươi hại chết Côn Lôn ta, khiến cho sư trưởng ta chết đi.

Trần Cảnh không tranh luận, thậm chí sâu tận trong lòng hắn cũng không

nghĩ tới chuyện tranh luận. Hại chết thì là hại chết vậy. Trong suy nghĩ của
hắn, đám người trong Côn Lôn chết đi cũng không khiến hắn có chút áy
náy nào cả. Có nhân sẽ có quả, Diệp Thanh Tuyết không rõ vì sao lại bị
giam trong Linh Lung Trấn Yêu tháp, đó là nhân, mà quả chính là việc Trần
Cảnh đi phá Côn Lôn.

Một người mất đi, nhìn như tất cả nhân đều biến mất, nhân quả đứt đoạn.

Thế nhưng đó là chỉ nói về người đã chết rồi. Còn nếu kẻ đó có hậu nhân,
như vậy cái chết kia lại bắt đầu một cái nhân quả với người thân của kẻ đó.
Người tu hành là như thế, mà thế gian cũng là như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.