HOÀNG ĐÌNH - Trang 2257

Khóe môi Vô Vưu giật giật, như tùy thời có thể há mở.

- Ngọn tháp kia có lai lịch gì? Vì sao có thể đi vào được Thiên đình?

Trần Cảnh lại quát hỏi lần nữa. Lần này giọng nói của hắn căn bản như

không phải hắn nói ra, mà như thể do sóng sông mưa gió tự hình thành,
hoặc như thiên địa huyền âm do trời đất tự hình thành.

“Linh Lung Trấn Yêu tháp vốn là một tòa tháp trong Linh Tiêu bảo điện

ở Thiên đình, không rõ vì sao lại rơi xuống Côn Lôn.”

Lần này nghe Trần Cảnh quát hỏi, Vô Vưu vội đáp lời. Lời này như thể

gã vô thức thốt ra. Lời vừa ra khỏi miệng, gã chợt bừng tỉnh, ánh mắt trào
lên lửa giận. Mà cũng vì câu quát hỏi của Trần Cảnh mà một đợt sóng sông
lớn đã tràn vào miệng gã. Trong nước sông đầy những kiếm ý kiếm khí,
thuận theo yết hầu đâm thẳng xuống lục phủ ngũ tạng gã.

Gã vội ngậm miệng lại. Thế nhưng tích tắc sau đó, cả người gã lại phát

sinh biến hóa.

Thân thể vốn đã trở nên xanh đen lại càng chuyển sang đen hơn, da thịt

biến hóa như trở thành đá tảng. Chỉ trong nháy mắt, cả người gã biến thành
tượng đá. Tượng đá hình thành, gã như mất đi sức lực, vỡ vụn ra dưới sức
nặng của bia thần Ti Vũ. Đôi tay giơ lên đỡ lấy bia thần rơi vỡ, bia thần ép
xuống, đè xuống vai gã. Hai vai gã vỡ nát, rồi cả thân thể gã nhanh chóng
biến mất trong vòng xoáy nước sông, như thể bùn lầy tan vào trong nước,
nhoáng cái đã tiêu tán.

Chẳng qua Trần Cảnh lại cau mày. Bởi vì bên trong tượng đá không có

sinh mạng. Ngay lúc tượng đá vỡ tan ra, Vô Vưu cũng biến mất. Thế nhưng
giữa con sóng sông có đầy những kiếm khí kiếm ý của hắn dung nhập vào,
làm sao gã có thể biến mất không chút dấu vết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.