HOÀNG ĐÌNH - Trang 2260

Trần Cảnh như thể một đứa trẻ luôn cảnh giác với bóng tối bên ngoài cửa

sổ. Trong lúc cửa sổ vỡ toang, hắn cũng hét lớn một tiếng, tay nâng lên
đánh ra một quyền. Một quyền này là hắn đánh ra trong lúc vội vàng, phát
ra từ tâm hắn.

Cánh tay phải cứng ngắc đã nâng được lên, ý niệm và linh lực thông

suốt. Một đợt sóng sông theo quyền kia tung ra mà nổi lên, hòa lẫn trong đó
là tiếng kiếm rít gào ngân vang, hào quang chói mắt. Nhìn từ xa như thể có
một con ác long nổi lên mặt nước, hoặc như có một quyền đánh nát cả một
khoảng không của bầu trời.

Trong mắt Vô Vưu, đó không phải một quyền, mà là một đợt sóng kiếm.

Kiếm ngân vang lạnh lẽo thấu xương, lực lượng khiến gã cảm thấy cực độ
nguy hiểm, khiến tâm thần gã phải nảy lên. Gã còn nhìn thấy trong quyền
này có một luồng kiếm ý như có thể đâm thủng hết thảy mọi thứ.

Gã cảm nhận được mọi thứ, nhưng một quyền gã đánh ra lại không chút

ý tứ lùi bước mà càng thêm nặng nề. Như thể không khí trong Côn Lôn
bừng bừng sinh cơ năm đó không thể nào chuyển ngược lại thành trầm lặng
nặng nề được.

Côn Lôn bừng bừng sinh cơ chuyển sang không khí trầm lặng không chỉ

là Côn Lôn thay đổi, mà còn khiến trái tim gã thay đổi. Sinh cơ lắng đọng
này như trầm xuống trong lòng gã, hóa thành thâm trầm cũng như Côn Lôn
yên tĩnh lúc này.

Hai mắt gã vẫn là một con nhắm lại, con mắt bên kia đã nổi lên tầng bụi

lửa. Bụi lửa vừa xuất hiện đã đốt cháy thân thể gã, rồi bùng lên một ngọn
lửa cao đến mấy trượng, nháy mắt đã thiêu đốt sạch sẽ toàn bộ linh lực tĩnh
mịch nặng nề của Côn Lôn. Toàn bộ ý cảnh của gã tương thông với cả ngọn
núi Côn Lôn này. Một quyền của gã đánh xuống như thể ngọn Côn Lôn bị
lật ngược, đè ép xuống bên dưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.