HOÀNG ĐÌNH - Trang 2262

“Lên!”

Trong tim Trần Cảnh chợt vang lên một âm thanh đầy ngắn ngủi và tự

tin. Âm thanh này vừa xuất hiện, sát khí lạnh như băng từ trên đỉnh đầu hắn
tràn xuống, xông thẳng vào trong nội tâm. Mũi tên này lao đến đúng lúc
Trần Cảnh yếu ớt nhất, thậm chí còn không thể nào nảy sinh ra ý nghĩ tránh
né được.

Bên kia, đỉnh đầu Vô Vưu đã bị một mũi tên đen cắm xuống. Gã rơi

thẳng từ hư không vào trong núi, trong mắt gã vẫn còn hình ảnh Trần Cảnh
cũng bị rớt xuống tương tự như vậy.

Tâm tư của tất cả mọi người bên ngoài hư không trỗi dậy. Côn Lôn là nơi

Đạo tổ thành đạo, mà Ngọc Hư cung lại là do một tay Đạo tổ Nguyên Thủy
kiến lập ra. Hiện tại Ngọc Hư cung rõ ràng đã xảy ra chuyện, trống trơn
hoang vắng. Đệ tử hộ giáo duy nhất lại bị trúng tên hiện không rõ sinh tử
thế nào. Tất nhiên sẽ không kẻ nào nguyện ý rời đi. Nhất thời trong đám
mây xuất hiện vài điểm sáng, xoay quanh trên bầu trời một vòng rồi rơi vào
trong Ngọc Hư cung núi Côn Lôn.

- Các ngươi là ai?

Hai đồng tử trước cửa Ngọc Hư cung lên tiếng hỏi. Giọng bọn nó run

rẩy, hiển nhiên đang rất sợ hãi.

Suy nghĩ của bọn nó vẫn dừng lại ở hơn ngàn năm trước, còn chưa nhận

ra được lúc mình tỉnh dậy thì trời đất đã thay đổi. Trong lòng bọn nó, từ
trước tới nay vẫn chưa từng có kẻ nào cưỡi mây đáp thẳng xuống núi Côn
Lôn, cũng chưa từng có kẻ nào dám càn rỡ ở Côn Lôn cả.

Bọn nó khó mà chấp nhận được, lại đầy sợ hãi với những thay đổi này.

Bọn nó cũng không biết Vô Vưu, thế nhưng đệ tử hộ giáo vốn luôn khác
biệt với đệ tử bình thường, dù không từng gặp mặt nhưng bọn nó vẫn biết
gã nhất định là đệ tử Côn Lôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.