HOÀNG ĐÌNH - Trang 2261

Kẻ dưới học phép, chiêu chiêu đều là tiểu thuật. Người cao ngộ đạo,

niệm niệm đều là đạo pháp.

Đột nhiên, sóng sông ánh kiếm trước mắt Vô Vưu như thể không chân

thật mà đã chuyển sang ảo ảnh. Âm thanh ngân vang của kiếm hòa cùng
nước thủy triều cuộn trào mãnh liệt như va phải vách đá nơi xa tận chân
trời. Hết thảy như không chân thật, như ảo ảnh trong mơ.

Trong lòng gã chợt nảy sinh ra ý niệm khác. Gã bèn lập tức gạt đi, nhưng

cũng lúc này, một quyền của gã đã đánh tới ánh kiếm đang dâng đến kia.

“Ầm!...”

Rồi một lực lượng khổng lồ khiến gã không tự chủ bay ngược lại, rồi

không kìm nén được mà phun ra một ngụm máu tươi. Trước khi gã hạ một
quyền xuống, chỉ cảm giác trước mặt trống không. Thế nhưng ngay sau đó
lại là một kích cứng rắn như vách núi từ trong khoảng không đánh tới, đồng
thời gã cảm giác được kiếm ý quỷ dị kia đang theo cánh tay gã đi lên, xâm
nhập vào tim mình.

Gã dùng ý niệm khu trừ đi, nhưng vừa mới tiếp xúc đến lại nảy sinh

trùng trùng điệp điệp ảo giác.

Trần Cảnh cũng lộn ngược lại. Kiếm khí của hắn cũng bị phân tán ra bốn

phía dưới một quyền đó. Kiếm khí ngang dọc, những nơi kiếm khí tán qua,
cây cối bị chém gãy cành đứt ngọn, tạo thành một vùng hỗn độn.

Trong cơ thể hắn không có máu, nhưng linh lực cũng bị chấn động, cảm

giác ý niệm mình đang bị một khí tức tĩnh mịch cổ xưa áp chế, như thể có
một ngọn núi đè nặng trong lòng. Vì vậy, hắn khó mà thi pháp tiếp được
nữa.

Đúng lúc này, có hai mũi tên màu đen trên núi Côn Lôn lao thẳng lên

cao, vẽ nên một đường cong màu đen hoàn mỹ giữa trời đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.