HOÀNG ĐÌNH - Trang 2278

Thế nhưng khi ba người tới chỗ Trần Cảnh rơi xuống, lại chẳng nhìn

thấy gì cả, chỉ thấy một vùng cây cối như bị kiếm khí chém ngang đổ sấp
xuống. Mưa ngày càng nặng hạt, sấm chớp đì đùng, giống như đất trời
muốn lộn nhào, nước ở Đông Hải ngược hết lên trời rồi lật úp xuống.

Đám yêu linh theo sau ba người này, cưỡi sóng nước mà tới từ ba hướng

Bắc, Tây, Nam. Nước sông mãnh liệt, linh lực va chạm, hình thành từng
vòng xoáy có thể cắn nuốt sinh linh. Ba đường sóng nước tụ lại một chỗ,
yêu linh ở mỗi con sông cũng bắt đầu chiến đấu với nhau.

Sương trắng mịt mù, sóng sông cuồn cuộn.

Sương mù dày đến độ che cả Côn Lôn. Nhìn từ trên trời xuống, nơi này

giống như là một mắt bão ở trên mặt biển.

Ba Hà Bá cũng không chiến cùng một chỗ, mà tản riêng ra tìm kiếm, tìm

một hồi không thấy gì bèn ẩn độn biến mất. Nơi này còn có một tòa Ngọc
Hư cung được truyền tụng mấy ngàn năm, sao có thể tiến vào bảo sơn mà
về tay không được.

Đạo ý trầm tịch trong núi Côn Lôn dần dần tan vỡ theo mưa gió, như bị

bùn nước rửa trôi đi. Linh quang vẫn không ngừng từ trên không trung hạ
xuống bên trong Côn Lôn, chui vào nước sông mãnh liệt kia, tiến vào Ngọc
Hư cung.

Từng đã là thánh địa tu hành, ở hơn nghìn năm sau lại xuống dốc đến độ

chỉ còn hai đồng tử, một đệ tử hộ giáo. Không ai phát hiện, trên một đỉnh
núi không mấy nổi bật trong dãy Côn Lôn, Vô Vưu đang đứng ở đó.

Gã nhìn sóng nước cuộn trào mãnh liệt trong núi, vẫn không nhúc nhích.

Gã đang nhớ tới những lời mà sư phụ gã nói năm đó khi ban cho gã đạo
hiệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.