HOÀNG ĐÌNH - Trang 2302

- Ừ.

Vu Yêu Tuyết Nhi nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Cửu Âm lui ra ngoài, nhảy vào trong bóng đêm, biến mất không còn dấu

vết.

Bên trong núi Côn Lôn, sóng tràn từng trận, kiếm ngân văng vẳng.

Không ai biết tình hình hiện tại trong Côn Lôn thế nào. Bên ngoài núi, có

một con khỉ đang chần chừ đứng đó, thỉnh thoảng lại đi tới đi lui, nhìn nhìn
lên các ngôi sao trên chín tầng trời, rồi lại cúi đầu trầm tư, hoặc đưa tay
bấm bấm đầu ngón tay tính toán gì đó.

Người nó khoác đạo bào, tay chắp sau lưng đi tới đi lui hệt như con

người, trên cổ nó còn có một chuỗi phật châu.

“Đây rõ ràng là tử cục a, thế nào mà ta lại tính ra cơ duyên đang ở trước

mắt chứ? Trước kia tính toán mười lần, cũng có thể đoán trúng được hai, ba
lần. Chẳng lẽ nói lần này tính sai rồi?” Nó đang nôn nóng nghĩ thầm.

- Tên đạo sĩ nửa mùa, truyền cho ta cái thuật toán khỉ gió không chuẩn gì

cả.

Con khỉ không nhịn được, thốt ra một câu mắng chửi không rõ học được

từ đâu.

Mắng vài câu, nó đứng yên đấy, bất động nhìn lên bầu trời như là đang

đếm ngôi sao nhằm tính toán gì đó.

Lại có một điểm sáng lướt ngang bầu trời, đến khoảng không phía trên

núi Côn Lôn chợt chuyển hướng, đáp vào bên trong núi.

- Đó là Cửu Âm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.