HOÀNG ĐÌNH - Trang 2369

Trần Cảnh biết, kỳ thật Hồ Đại Bảo cực kỳ thông minh, chẳng qua bề

ngoài thoạt nhìn thật thà phúc hậu đến mức ngô ngố mà thôi. Mà cô nàng
Điềm Điềm lại ghét nhất cái vẻ ngố tàu của Hồ Đại Bảo. Nhưng càng là
vậy, khi đối mặt với Điềm Điềm thì cái khôn khéo trên người Hồ Đại Bảo
đều đi đâu hết, chỉ có cà lăm.

Một ngày lại trôi mau. Cũng như thường ngày, gánh sợi mì vẫn chưa bán

hết. Ngay khi Trần Cảnh định thu dọn trở về, thì đột nhiên có một ông lão
ăn mặc sang trọng tới trước mặt hắn, nói:

- Vị công tử này, sợi mì còn bán không?

- Bán.

Trần Cảnh ngẩng đầu, trả lời ngay.

- Tốt lắm, vậy ngươi mang cả tới Lan Lăng Vương phủ, chúng ta mua

hết.

Ông lão ăn mặc sang trọng nói. Trần Cảnh nhìn kỹ trong mắt ông ta, kết

luận ngay, đây là một người thông minh cơ trí, còn đang nhìn dò xét hắn.

Trần Cảnh có chút nghi hoặc, người của Lan Lăng Vương phủ làm sao

lại chạy tới chỗ mình mua sợi mì chứ? Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều,
chỉ nói "Được" một tiếng, liền tiếp tục thu dọn. Ông lão vẫn ở cạnh chờ,
vẫn là ánh mắt dò xét, chẳng qua ông ta ẩn giấu vô cùng tốt. Nhưng Trần
Cảnh là thần linh, tuy phong ấn pháp lực, thì vẫn cực kỳ mẫn cảm với
những ánh mắt có mục đích.

Trần Cảnh thu dọn xong thì nhấc lên, ông lão đi trước dẫn đường. Đi

chưa bao lâu, ông lão bước lên một cỗ xe ngựa chờ sẵn bên đường. Trần
Cảnh tiếp tục gánh hàng theo sau. Xe ngựa đi không nhanh, cũng không
chậm, nếu một người thường vừa gánh nặng vừa muốn đuổi theo hẳn sẽ
phải cố hết sức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.