HOÀNG ĐÌNH - Trang 2416

Hòa thượng hét lên trả lời.

- Ha ha ha ha…

Trần Cảnh cười to.

- Ngươi cười cái gì.

Hòa thượng hỏi. Phật quang tỏa ra từ chuỗi phật châu trên tay lão ảm

đạm đi ngay sau khi Trần Cảnh cười lớn.

- Pháp luật của nhân gian từ đâu mà có, vì sao lại xuất hiện, vì ai mà tồn

tại. Hòa thượng, Phật châu trong tay ngươi vì sao lại có màu vàng, đạo của
ngươi tu chính là đạo của nhân gian hay sao?

Ngay khi Trần Cảnh nói xong, khí thế trên người hòa thượng giảm mạnh.

Đầy trời mưa gió hóa thành tia kiếm lao về phía lão. Phật châu trên tay hòa
thượng tỏa ra ánh sáng lóng lánh, bao vây lấy lão. Trong mưa gió, hòa
thượng biến mất, chỉ còn một cái vòng xóay ở chỗ đó, rất lâu vẫn không tan
biến.

Trần Cảnh vẫn tiếp tục bước tới trong mưa gió. Bây giờ đã không còn ai

dám ngăn cản hắn. Trần Cảnh đi đến trước cửa cung Tử Tiêu. Dù hắn đã ở
trong thành Quân An khá lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Cảnh nhìn
thấy nơi này.

Ngay ở trước cửa cung Tử Tiêu, binh sĩ đứng thành hàng, đang dựng

thẳng trường kích. Mưa gió cọ rửa trên thân họ. Nước mưa theo áo giáp
chảy xuống. Khuôn mặt của tất cả binh sĩ đều đang rất nghiêm nghị, một
tay nắm chặt trường đao.

- Ai đó?!

Binh sĩ nhìn thấy Trần Cảnh, quát hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.