HOÀNG ĐÌNH - Trang 256

thần miếu gần như thực chất. Ba chữ "Miếu Thổ Địa" của tấm bảng trên
cửa miếu cũng bắt đầu rõ hơn, lấp lánh tia sáng màu vàng tối.

Đồng thời vùng tối của thần miếu phóng to ra rồi ngưng đọng thành thực

chất khiến bầu trời đêm đen kịt như mặt nước nổi sóng. Thần miếu khẽ
rung, như xuyên qua hư không xuất hiện ở phía trên thanh kiếm, đè lên
thanh kiếm bên dưới. Trong khoảng khắc khi thần miếu rung lên thì ánh
kiếm như khổng tước xòe đuôi liên vỡ tan, lộ ra rõ một thanh kiếm dài ba
thước.

Hư Linh tỉnh táo lại, không kiềm được mà thở dài. Nhưng lúc nàng cho

rằng thanh kiếm này bị thu thì mũi kiếm đột nhiên nhúc nhích, đồng thời lại
lần nữa rung một cách điên cuồng. Một tiếng kiếm ngân giống như tiếng
rồng ngâm vang lên, kèm theo đó là sát khí chấn nhiếp lòng người tỏa ra.
Sát khí vô hình này xông lên nhưng lại bị kiềm hãm do khí thế của thần
miếu trấn áp.

"Hừ, bây giờ cho dù kiếm thuật của ngươi có huyền diệu cỡ nào cũng

khó thoát."

Trong Thần miếu vang lên tiếng của Tần Hộ. Lúc lời dứt là khí thế thần

miếu trấn áp mọi thứ lại tiếp tục tăng mạnh hơn. Dĩ nhiên là gã muốn lấy
pháp lực mạnh mẽ để chế ngự kiếm thuật huyền diệu khôn lường khiến lúc
nãy gã phải thúc thủ .

Đột nhiên, trên thân kiếm hiện lên hình ảnh con sông. Hình sông xông

thẳng đến thần miếu, mà kiếm thì phát ra một luồng sáng lấp lánh đâm
xuống Hư Linh ở bên dưới.

Hư Linh thấy lạnh cả người. Nàng ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một luồng

sáng trắng khiến lòng người lạnh giá đâm tới mình, không cách nào tránh
được.

"Lẽ nào hắn trách ta không cho mượn pháp lực nên muốn giết ta."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.