HOÀNG ĐÌNH - Trang 2707

Gã đột nhiên ngừng nói, ngẩng đầu nhìn tượng đá. Gã cũng ngừng đập

mõ, nhìn thẳng vào hai mắt của Trần Cảnh, nói tiếp:

- Nhưng mà mỗi lần tiến bộ, ta bỗng phát hiện ra là kẻ trong người mình

đang dẫn đạo ta tiến về phía trước. Sau mỗi lần tiến bộ, mỗi lần lựa chọn ta
đều sẽ cảm thấy điều này. Ngươi có thể hiểu sao?

Trần Cảnh im lặng, không trả lời. Mộc Chân nhắm mắt lại, chậm rãi nói

tiếp:

- Ngươi không thể hiểu được cảm giác này. Mỗi một quyết định, một tiến

bộ, một bi thương cùng hạnh phúc của ngươi đều là do chính ngươi lựa
chọn. Ngươi sẽ có hối hận, lo lắng, thù hận và muốn bảo vệ một người nào
đó nhưng ta thì không. Ta giống như gió, như mây, như nước chảy, như núi
cao vậy. Ta không thể tự chủ. Cho nên ngươi nói trong cơ thể ta có tư tưởng
của một người khác. Vậy ngươi hãy trả lời đi. Ta biết rõ thì làm sao, thừa
nhận lại có gì khác sao?

Tượng đá im lặng. Mộc Chân tiếp tục gõ mõ và đi vòng quanh tượng đá.

Trần Cảnh nghe tiếng mõ và tiếng niệm kinh văn của gã, cảm thấy tiếng gõ
mõ của gã lộ ra một cảm giác bất đắc dĩ, cùng giãy giụa nhưng lại có cả cô
tịch cùng với cả an tường như nước chảy bèo trôi.

“Mâu thuẫn.”

Đây là Trần Cảnh cảm nhận được trong tiếng gõ mõ của Mộc Chân.

Mỗi một người tu hành đều là kẻ cô tịch. Mỗi một người tu hành cũng rất

mẫn cảm.

Trần Cảnh biết rõ, nếu Mộc Chân buông thả, không giãy giụa nữa thì gã

sẽ tiếp thu toàn bộ tư tưởng của mầm mống trong lòng. Lúc đó gã sẽ bị tư
tưởng kia thay thế. Cũng chính vào thời điểm đó, Mộc Chân sẽ đột phá.
Tượng đá tất nhiên sẽ không thể trấn áp được gã nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.