HOÀNG ĐÌNH - Trang 2737

mơ hồ, tựa như người nghễnh ngãng ngẫu nhiên theo gió nghe được lời
người khác, nhưng cũng chỉ loáng thoáng tiếng còn tiếng mất.

Tại lúc hắn tỉnh lại, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn. Tiêu tốn gần một tháng

mới làm rõ những hỗn loạn trong đầu, hắn mới nhớ mình tên là Trần Cảnh.
Hẳn là hắn phải ở Linh Tiêu bảo điện. Nhưng nơi này lại là chỗ nào? Hắn
không biết, càng không biết tại sao mình lại ở chỗ này, rồi là ai cứu mình?
Chỉ có thể là sư tỷ tỉnh lại. Nếu là đã tỉnh, mà chính hắn lại ở chỗ này, vậy
có thể là sư tỷ gặp phiền phức lớn, hoặc là, đã chết rồi.

Bởi vì hắn nghĩ, có thể là sư tỷ vội vàng đặt mình ở chỗ này.

Cậu bé và cô bé trồng cây đào ngoài miếu đột nhiên tiến tới ngôi miếu

hoang không biết tên này. Cậu bé mặc áo đen làm từ vải thô, tóc vấn kiểu
người trưởng thành, cầm trong tay một bó nhang màu vàng. Cô bé cũng
mặc áo vải thô đen, trên tay có mồi lửa. Thắp nhang xong, cậu bé cắm
trước mỗi pho tượng trong miếu ba nén. Nói đến cũng lạ, ngôi miếu này đã
tan hoang không chịu nổi, nhưng mà trước mỗi pho tượng đều có một vật
để cắm nhang. Cũng không phải tất cả đều là bát hương, mà có chỗ mà
chiếc bình, có chỗ là chiếc bát lớn, bên trong chứa đầy cát.

Cậu bé cắm nhanh xong, bộ dạng trở nên thành kính đứng lên. Toàn bộ

quá trình rất nghiêm túc, với mỗi pho tượng đất đều như vậy. Tới khi cậu
bé cắm nhang vào trong cái bình xám trắng vỡ một mảnh đặt trước chân
Trần Cảnh, Trần Cảnh lập tức ngửi thấy một mùi thơm dịu nhẹ, có một loại
cảm giác phiêu nhiên, tựa như đang nóng bức có một cơn gió mát lành thổi
qua. Tuy rằng ba nén nhang rất ít, nhưng lại khiến hắn sảng khoái tinh thần.

Đây là nhang đèn nguyện lực đã lâu không thấy, giống như khiến toàn bộ

thân thể của hắn đều tỉnh lại.

Cậu bé cắm xong một nén nhang cuối cùng, lại trở về vẻ hoạt bát trẻ con,

cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.