HOÀNG ĐÌNH - Trang 2802

Cường giả đương nhiên có ngạo khí của cường giả. Trần Cảnh cũng

không ngoại lệ. Người có thể trở thành cường giả thì cuộc sống của kẻ đó
chắc chắc là một cuộc chinh phạt. Không riêng gì Trần Cảnh mà bất luận ai
cũng đều như thế. Không ai có thể ngộ đạo ngay từ khi vừa mới tĩnh tọa ở
luyện khí rồi trở thành cường giả tuyệt đỉnh ngay được. Trần Cảnh có sự
kiêu ngạo của mình, Nguyên Chân cũng thế. Cho nên ngay khi Nguyên
Chân nhìn thấy Trần Cảnh thì chắc chắn hai người phải có một trận chiến.
Ông ta phải đánh thắng hắn để xóa đi hai lần trải qua thất bại của mình
trước Trần Cảnh.

Một đám khói màu đen bao phủ dưới chân Trần Cảnh. Thân thể hắn

động nhẹ thì nhoáng cái đã biến mất, rồi xuất hiện ở nơi khác cách chỗ cũ
ba dặm. Khói đen tản ra hóa thành năm con tiểu quỷ. Chúng quỳ xuống bái
lạy Trần Cảnh rồi ngay lập tức biến mất.

Một người đứng ở sườn núi không cao gần đó. Mặt ông ta hình chữ điền,

lông mày rậm, trán rộng môi dày, chòm râu đen mềm mại rủ xuống trước
ngực. Ông ta đứng ở trên cao nhìn xuống, tay cầm một đại ấn có bề ngoài
cổ xưa.

Ngay khi thấy Trần Cảnh, ông ta nhìn hắn một lúc rồi nói:

- Ngươi không nên tới. Ít nhất cũng không nên đến vào lúc này.

- Đúng không? Có cái gì gọi là nên với không nên chứ? Lúc nào thì mới

gọi là đúng thời điểm?

Trần Cảnh hỏi.

Nguyên Chân nhìn Trần Cảnh. Ông ta giống như chúa tể của nơi này. Ở

phía sau ông ta, trận doanh Thiên binh tỏa ra ánh sáng màu xanh sộc thẳng
lên tận trời. Khí tức của nơi đó dung hợp với cơ thể của ông ta làm cho
Nguyên Chân tỏa ra khí tức lẫm liệt, uy nghi đến mức khiến người khác
không thể khinh nhờn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.