HOÀNG ĐÌNH - Trang 2891

Trần Cảnh không tranh luận với y về điều đó. Trên đời này có rất nhiều

việc khó phân rõ ràng. Cho dù là chuyện gì cũng đều có hai mặt, không
phân rõ đúng sai. Trong mắt những người khác nhau, mọi sự đều sẽ không
giống nhau. Đây cũng là đạo, nệm niệm bất đồng, tức thì đạo cũng khác
biệt. Nói đến cùng, đạo trên thế gian này đều là chỉ đạo của mỗi cá nhân,
cho nên mới có đủ loại môn phái. Đương nhiên, phần lớn hậu nhân sẽ
không bằng tiền nhân, nếu có người vượt được tiền nhân, nhất định vì có
đạo của chính mình.

- Mấy lần gặp mặt, tiếng đàn của ngươi đều lộ ra sát phạt. Lần này nghe

lại, chỉ có vướng bận và lưu luyến, có chuyện gì cần phải hạ quyết tâm sao?

Trần Cảnh hỏi. Vừa lúc này có một trung niên mập mạp do dự trước

quầy của Trần Cảnh, rồi nhìn kỹ hắn vài lần. Một lúc sau ông ta bèn ngồi
xuống trước mặt hắn, mở miệng nói thẳng vào vấn đề:

- Nghe nói đạo trưởng trắc toán sự việc quá khứ rất chuẩn, nhất định thật

sự có phép thuật.

Trần Cảnh nhìn ông ta, mỉm cười, không khẳng định cũng không phủ

nhận, cũng không nói gì.

Thạch Nham như thể không nhìn thấy trước mặt Trần Cảnh có người, chỉ

chăm chú nhìn đàn cầm trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng khẩy
ngón tay trên dây đàn tạo thành vài âm điệu truyền ra. Y nói:

- Ở Linh Tiêu bảo điện bảy mươi năm trước, tuy rằng đạo tâm ngươi như

một, nhưng vẫn như một thanh kiếm lộ đầy sắc bén. Biến mất bảy mươi
năm này, nhìn lại đã như nước chảy rót vào trong vạn vật.

Trần Cảnh không vội trả lời Thạch Nham, chỉ đưa mắt khích lệ nhìn

người trung niên có chút mập mạp trước mặt. Từ cách ăn mặc có thể biết
gia cảnh của ông ta không tệ. Rồi ông ta nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.