HOÀNG ĐÌNH - Trang 2910

Trần Cảnh một đường đi, tiếng đàn một đường theo. Trong tiếng đàn

không có khí thế sát phạt kinh diễm như lúc tru sát Lâm Giang Tiên vừa rồi
nữa. Mà Trần Cảnh lại không cách nào từ trong tiếng đàn cảm ứng tâm ý
của Thạch Nham. Hắn không biết nếu mình từ chối thì liệu có một trận
chiến sinh tử sau đó hay không.

Rẽ qua một hướng khác, một tòa phủ viện hiện ra trước mắt. Trong viện

không có cành lá cây lộ ra ngoài. Biển tên ngoài phủ có viết hai chữ "Ngô
phủ", gắn bên trên cánh cửa to lớn trông rất chính khí. Trần Cảnh vừa tới
đây, đã cảm giác trong phủ này mọi chuyện đều tốt, âm dương hòa hợp,
nhưng lại có một tia mờ mịt.

Hắn ngừng lại. Ngô Đại Dụng vội vàng nói:

- Nơi đây chính là hàn xá.

Dứt lời, ông ta tiến lên gõ cửa. Hồi lâu sau, từ bên trong có một người ăn

mặc kiểu quản gia đi ra, hô một tiếng lão gia, sau đó lui sang một bên.

Trần Cảnh ngước mặt lên hư không, nói:

- Điện kia, sớm muốn đi vào xem thử.

Hắn nói bình thản, không hề nhìn ra ý tứ hàm xúc nào. Trần Cảnh xác

thực đã sớm muốn đi vào. Tại bảy mươi năm trước, khi hắn nhìn thấy Tùng
Thanh cuộn tròn trong một góc Tử Vi cung thì đã muốn đi vào rồi. Tuy
cách bảy mươi năm, những chuyện cũ kia đều như bùn cát lắng đọng sâu
dưới đáy nước nhưng chỉ cần bị khuấy lên là sẽ vẫn vẩn đục. Biện pháp duy
nhất chỉ có thanh lý sạch sẽ.

Có một câu này của Trần Cảnh, tiếng đàn kia lập tức cất cao, phảng phất

như lên thẳng chín tầng trời.

Chỉ nghe Thạch Nham nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.