HOÀNG ĐÌNH - Trang 2908

Lâm Giang Tiên vẫn cố nén lửa giận. Ý vị từ trên người Thạch Nham

khiến gã nhất thời đắn đo bất định.

- Bằng ngươi cũng xứng biết tên chủ nhân nhà ta sao?

Cô gái áo đỏ lại nói. Lời này giống như một chiếc châm đâm vào trong

lòng Lâm Giang Tiên.

Lâm Giang Tiên đã không nhịn nổi nữa, hét lớn một tiếng. Trên bầu trời,

mưa rơi xuống như trút nước. Mà cả người gã cũng biến mất trong tiếng
hét. Chỉ chớp mắt, trong thành đã tối đen, người trên đường cũng không kịp
thu dọn nữa mà vội trú hết vào trong nhà cửa bên đường.

Lúc này, trong thành không thấy một ai nữa, cả tòa thành tựa như hóa

thành một cái miệng thật lớn, lại như một vòng xoáy, mà trung tâm vòng
xoáy là Tụ Tiên lâu. Vòng xoáy này lại không tổn hại bất kỳ kiến trúc nào
trong thành.

Cũng đúng lúc này, một khúc đàn vang lên từ trong vòng xoáy. Tiếng

đàn vọt lên từ Tụ Tiên lâu, nháy mắt khuếch tán.

Trần Cảnh và Ngô Đại Dụng còn chưa tới được nhà của ông ta thì bầu

trời đã đen kịt. Ngô Đại Dụng muốn trú, Trần Cảnh lại vẫn đi trên đường
lớn. Ngô Đại Dụng hô vài tiếng đạo trưởng không được Trần Cảnh để ý, thì
chỉ đành đi theo.

Trần Cảnh vừa nghe tiếng đàn này, liền biết đây là khúc "Tiên Thần

kiếp". Hắn không khỏi thầm nghĩ: "Một dây đàn đá rung, gió mây thành mù
mịt. Khúc kiếp nạn Tiên Thần, trời này ai dám nghe."

Lúc hắn lặng yên nhẩm hai câu này, khúc đàn kia đột nhiên đại biến.

Tiếng đàn như kiếm hóa thành từng sợi tơ xoay cùng với vòng xoáy vô
hình kia, chui vào chỗ sâu nhất. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết kinh sợ,
sau đó không còn âm thanh nào truyền ra nữa. Mà mây đen trên trời cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.