HOÀNG ĐÌNH - Trang 2944

Ngay lúc này, đột nhiên tiếng đàn vang lên từ phía sau bọn họ. Cả hai

người vội vàng xoay người lại, chỉ nhìn thấy một người mặc áo xám xuất
hiện từ trong hư vô, tay cầm một cái đàn đá. Y nhấc tay lên tạo thành một
luồng ánh sáng đủ màu sắc chụp xuống. Hai thần tướng canh giữ cổng này
chỉ kịp giơ đao lên thì đã không thể làm gì được nữa. Người nọ chợt lóe rồi
cũng biến mất.

Mê Thiên điệp là kiếm linh, tương đương với hóa thân của Trần Cảnh.

Hắn vừa mới bay ra từ cung Tử Vi liền muốn bay ra bên ngoài chín tầng

trời. Ngay vừa rồi, Mê Thiên kiếm linh suýt chút nữa thì bị xóa sổ. Thần
niệm của Trần Cảnh ở trong kiếm gần như đã bị ánh sáng đỏ kia đánh tan.
Hắn không thể nào hồi tưởng lại cái cảm giác lúc đó, giống như linh hồn bị
thiêu đốt. Ý thức của hắn bị một đoàn ánh sáng nóng bỏng xuyên qua. Ánh
kiếm cũng không thể ngăn cản được. May mắn là kinh văn Hoàng Đình
khắc trên cánh bướm đã xuất hiện. Nếu Mê Thiên kiếm biến mất lúc đó thì
Mê Thiên điệp cũng sẽ biến thành vật vô chủ. Có lẽ nó sẽ chết rồi tan biến,
cũng có thể bị người khác lấy đi, nhưng chắc chắn sẽ không còn thuộc về
Trần Cảnh nữa.

Mê Thiên điệp bay xuống bên dưới mặt đất. Nó bay không nhanh như

bình thường, ngay cả kiếm độn cũng không thể một lần được một trăm dặm
như trước kia. Lí do vì lúc này thần niệm của Trần Cảnh ở bên trong nó
đang bị thương nặng.

Trần Cảnh rất ngạc nhiên khi thấy Tử Vi đại đế hóa thành giấy màu. Sau

đó chiếc hồ lô xuất hiện, hắn lập tức cảm thấy mình không phải là đối thủ
nên phải chạy trốn. Thạch Nham cũng giống như hắn.

Thạch Nham thoát ra khỏi trung thiên tinh môn của cung Tử Vi rồi thì

cũng bay về phía mặt đất. Ngay lúc này, chiếc hồ lô ngọc đã chui ra từ
trong hư không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.