HOÀNG ĐÌNH - Trang 2974

- Thành Chuyển Luân nay cũng tương tự với thành Diêm La hay thành

Tần Quảng, nếu tâm chí không kiên định, đi vào rồi sẽ khó mà ra ngoài
được. Năm đó sở dĩ cô có thể đi ra ngoài, hoàn toàn là nhờ vào tâm trí kiên
định của cô và thanh Quảng Hàn kiếm kia.

Trần Cảnh không nói rằng vừa tiến vào đã nhìn thấy trong phạm vi mười

bước quanh mình, nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi việc vẫn một mực
đi vào đường cũ. Hắn cảm thấy mỗi lần bước đi đều khác nhau, nhưng cứ
đi mãi, lại phát hiện quay trở về chỗ cũ. Bởi vì vừa quay đầu lại, hắn có thể
nhìn thấy cửa thành phía sau lưng, cách chừng hơn mười bước chân. Hắn
lại tĩnh tâm, cùng Nhan Lạc Nương đi rất lâu, mỗi bước đều cẩn thận cảm
nhận, cuối cùng hắn mới chân chính cảm nhận được thành Chuyển Luân
nơi này.

Vốn trong cảm ứng của hắn, thành Tần Quảng hay thành Diêm La đều

như hư vô, dù có nhìn tận mắt, bản thân đã tiến vào trong thành rồi thì hắn
vẫn cảm ứng như đang ở trong hư vô. Lần này hắn lại chân thật cảm ứng
được, cảm ứng có thứ gì đó trong hư vô. Hắn biết thần niệm ý thức mình lại
tinh tiến tỉ mỉ hơn một bước. Hắn có một loại cảm giác bước chân đạp lên
vật thật, thỉnh thoảng còn nhìn thấy đường nét của những nhánh cây. Hắn
cũng cảm nhận được mình đang từng bước một bước về phía trước.

Khắp nơi trong thành Chuyển Luân chầm chậm hiện rõ trước mắt Trần

Cảnh. Chỉ khác với thành Tần Quảng và thành Diêm La là hắn không nhìn
thấy tòa thành nào cả, chỉ toàn là đồi núi liên miên. Mà nơi bọn hắn đang đi
lúc này chính là một con đường nhỏ gập ghềnh trong núi.

Hai bên là núi cao, cây cối trên núi rậm rạp. Hai người đang bước trên

con đường nhỏ trong núi. Trần Cảnh còn cảm nhận được cả lá khô dưới
chân, còn Nhan Lạc Nương lại không nhìn thấy thứ gì, cũng không cảm
ứng được gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.