HOÀNG ĐÌNH - Trang 2986

- Không biết hắn là ai, cũng không biết lai lịch thế nào. Chỉ biết hắn như

bị thương rất nặng, thế nhưng vẫn đủ khiến mỗi người trong chúng ta bị
thương nặng.

Rắn lục kể lại.

Nhan Lạc Nương cũng không biết phải bắt đầu hỏi ở đâu rồi.

Núi này không tính là rất cao, hai người một rắn đi một lúc thì đã tới

đỉnh núi. Nhìn thấy nơi đó chỉ toàn núi đá, ngoài ra không có gì nữa cả.
Toàn bộ đỉnh núi là chi chít tảng đá màu đen sẫm.

- Những núi đá kia đều là lá bùa kia biến thành.

Rắn lục nói.

Trần Cảnh ngưng thần nhìn lại, chỉ cảm thấy bùa chú kia vô cùng thần

kỳ. Nếu không phải có rắn lục chỉ ra thì hắn không hề phát hiện được là do
lá bùa biến thành. Hiện tại nhìn lại, thì hắn thấy rằng nơi này cũng giống
một đại trận.

Phất tay thành bùa, bùa rơi thành trận. Loại thủ đoạn này hiện tại hắn

không có khả năng sánh được.

Nhan Lạc Nương rút kiếm vung lên.

Ánh trăng trong Quảng Hàn kiếm tràn ra.

Ánh kiếm, ánh trăng đâm vào bùa ấn bên trong.

Trong chốc lát, ánh trăng biến mất.

Trần Cảnh nhìn Nhan Lạc Nương, chỉ nghe Nhan Lạc Nương nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.