HOÀNG ĐÌNH - Trang 2994

Sát ý của Trần Cảnh như chim ưng còn Mị Đồng Quỷ vương như con thỏ

không chỗ chạy trốn trên mặt đất.

- Cầu xin ngươi. Đừng. Ta… ta, ta nguyện ý làm thị linh đi theo người,

vĩnh viễn không phản bội, nếu trái lời thề sẽ bị rơi vào địa ngục, trọn đời
không được siêu sinh.

Mị Đồng Quỷ Vương càng nói càng gấp gáp.

- Lời nói của ngươi không có tác dụng, vì mọi thứ của ngươi chỉ để lót

đường cho người khác mà thôi.

Trần Cảnh lạnh lùng nói.

- Thượng thần, xin đừng hiểu nhầm, ta vẫn là ta...

Mị Đồng Quỷ Vương nói.

Trần Cảnh cũng không thèm để ý nữa, ngay lập tức phong ấn nó lại.

Hắn giơ chân, khẽ vươn tay ra, một con mắt đã rơi vào lòng bàn tay.

Con mắt này vô cùng xinh đẹp, nằm yên trong lòng bàn tay của hắn.

Trần Cảnh nhìn chăm chú vào một vệt sáng màu xanh ở bên trong nó.
Giống như nó không hề bị phong ấn, mà vẫn đang tỉnh táo và nhìn thẳng
vào mắt hắn. Ánh mắt này chui vào trong nội tâm của Trần Cảnh. Dường
như ánh mắt kia ẩn chứa phép tắc có thể xuyên thấu qua tất cả. Vầng sáng
trong mắt Trần Cảnh càng lúc càng sáng, hắn muốn nhìn thấu nó. Nhưng
hắn lại chỉ thấy sự thâm thúy vô tận, không thấy đáy.

- Con mắt này…?

Nhan Lạc Nương hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.