HOÀNG ĐÌNH - Trang 306

Có điều gã đã sớm có chuẩn bị, để lại một luồng ý niệm để tự đánh thức

nếu mình lạc hướng quá lâu.

Xuân qua, hoa cũng tàn, chim hót vang trên bầu trời xanh thẳm.

Tần Hộ đột nhiên động, lấy tay chỉ lên trán, từ đó tách ra ánh sáng trắng

chói mắt. Gã bỗng mở mắt, trong mắt xuất hiện một điểm sáng vàng, cả
người vô cảm lạnh như băng.

Gã há miệng, không cảm xúc, quát lớn một tiếng:

- Thổ Địa Quân Lĩnh Tần Hộ, tỉnh lại... Tỉnh lại... Tỉnh lại...

Đây là ý niệm dẫn dắt, giống như thuật hô hồn gọi phách, thông qua chỗ

sâu thẳm trong linh hồn mà thi triển một đạo pháp thuật.

Lúc này, Trần Cảnh vẫn đang lạc trong biển hoa, cảm giác mình là một

con bướm đang bay lượn. Ngay một khắc Tần Hộ quát lên, Trần Cảnh tựa
hồ cảm ứng được cái gì đó kêu gọi, giống như bị cái gì đó chạm tới tận đáy
lòng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên không, chẳng biết bầu trời trắng xóa chưa
từng thay đổi đã nứt ra một vết rách từ lúc nào, trong hư không cũng bất
ngờ có thêm một người. Ánh mắt người này mờ mịt, tựa như một người
mất trí nhớ, không biết quá khứ của mình. Trần Cảnh cảm thấy người này
rất quen mắt, thế nhưng lại không biết mình gặp qua một người như thế ở
đâu, cũng không biết người này từ đâu mà đến.

Đột nhiên, hắn cảm giác mình rất giống với người kia. Tới đây, hắn lại

trầm tư. Hắn không hiểu sao mình lại có ý nghĩ như vậy. Giờ nhìn lại vùng
trời đất này, hắn chợt có cảm giác có chút không chân thật. Theo một luồng
khí tức thân thiết tràn vào từ vết rách trên bầu trời, hắn cảm nhận được có
tiếng vẫy gọi từ trong tối tăm. Trong tư tưởng trống rỗng của mình, hắn
bỗng cảm thấy hình như mình đã quên đi rất nhiều thứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.