HOÀNG ĐÌNH - Trang 3091

rồi hạ xuống. Linh khí như sóng, bị gạt ra tứ phía, khuếch tán ra khắp mọi
nơi.

Ly Trần và Chính Dương hóa thành hai luồng ánh kiếm trốn đi ra, còn

Trần Cảnh lại không tránh kịp, bị cung điện khổng lồ kia phủ trùm vào bên
trong.

Trần Cảnh chỉ cảm thấy căng thẳng. Hắn không giãy giụa mà nhanh

chóng thả lòng người. Trước mắt hắn lúc này là một đại điện, Diệp Thanh
Tuyết đang ngồi trên đó. Không hiểu vì sao, Trần Cảnh cảm thấy bộ dạng
của sư tỷ mệt mỏi rã rời.

Hai người nhìn nhau cười.

- Sư tỷ lại cứu ta.

Trần Cảnh nói.

Diệp Thanh Tuyết cũng mỉm cười. Nàng vẫn ngồi trên ghế đế vương kia,

áo vẫn trắng sáng, cười nói:

- Đúng là vậy, lại cứu sư đệ. Sư đệ phải báo đáp sư tỷ thật tốt đấy.

- Tất nhiên, chỉ sợ sư tỷ không cho ta cơ hội báo đáp.

Trần Cảnh đáp, trong lòng nổi lên gợn sóng. Hắn biết rõ vấn đề chôn sâu

trong đáy lòng mình đã bị khơi lên.

Dáng tươi cười của Diệp Thanh Tuyết biến mất. Nàng nhìn thẳng vào

Thanh Nhan, chốc lát sau mới mỉm cười nói:

- Đã biết. Sư đệ đã mạnh mẽ như vậy, có Thanh Nhan kiếm trong tay thì

còn kẻ nào trong thiên hạ không biết đến nữa chứ.

- Đó không phải là do bản thân ta, đều là Thanh Nhan kiếm này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.