HOÀNG ĐÌNH - Trang 3099

được tượng thần Trần Cảnh. Đối với họ, Trần Cảnh chỉ là một truyền
thuyết, là Hà Bá trong chuyện cổ.

Không thể phủ nhận, thôn Hà Tiền xưa ở trong ký ức của Trần Cảnh đã

nhạt đi rồi. Hiện tại thôn Hà Tiền cũng chỉ như ở nơi khác, có con người,
đều là những sinh linh cần thần linh che chở mà thôi.

Trên người Nhan Lạc Nương đã không còn dấu vết thôn Hà Tiền. Nàng

là cung chủ Quảng Hàn, là người tu hành, là đèn Lưu Ly hiện tại.

Không phải người tu hành cần phải vô tình, mà là tu hành chậm chạp,

không cần vì người nào đánh đổi cảm tình. Sống cũng đủ lâu, những vướng
bận cũ đều đã chết rồi, theo gió phiêu tán trong ký ức, nỗi lòng cũng tựa
như đêm tối, tĩnh lặng không hề có sợ hãi.

Trần Cảnh ý thức được Diệp Thanh Tuyết đã hoàn toàn đi hướng truy

cầu đại đạo, thì trong lòng như có một sợi dây ngăn cách ra.

Hắn yên lặng nhìn Diệp Thanh Tuyết ngồi ở đó, nhìn mặt nạ trên mặt

nàng. Rồi hắn xoay người, đi từng bước bước ra ngoài điện, lại vọt người
bay lên đỉnh Linh Tiêu bảo điện. Đưa mắt nhìn bốn phía, mây trắng bay
bay. Từ sau khi hắn được đưa vào Linh Tiêu bảo điện này, Chính Dương và
Ly Trần đúng là không truy đuổi đến, cũng không có người khác tìm tới
Linh Tiêu bảo điện.

Từ trên Linh Tiêu bảo điện nhìn xuống cả vùng đất, vốn cái gì cũng

không thấy. Nhưng trong mắt hắn, y nguyên có thể thấy được giang sơn
như họa, mây khói mịt mù. Ánh sáng ở từng nơi không đồng nhất, có nhiều
chỗ là một mảnh tuyết trắng, nhiều chỗ thì khô vàng, lại có chỗ xanh ngăn
ngắt. Núi cao, sông dài, vực tuyết, bình nguyên, thu hết vào trong mắt.

Trời đất như tranh vẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.